Thứ Tư, 15 tháng 10, 2025

BRA ESSAY BÀI LUẬN VỀ CHIẾC ÁO NGỰC

 


BRA ESSAY
BÀI LUẬN VỀ CHIẾC ÁO NGỰC
by My-Ngoc To

Tô Mỹ Ngọc
I applied to Harvard as a joke. It was the last school added to my list, and I only did so because the application was very simple. Since I didn’t think I would get in, I didn’t bother trying to impress anyone and just wrote about what made me happy, which in this case were bras and stars. On the official acceptance letter which came in the mail, my admissions officer had hand-written, “I really enjoyed reading your bra essay!”

“Việc tôi nộp đơn xin vào trường Harvard như là một trò đùa, đây là trường cuối cùng tôi bổ sung vào danh sách, và tôi làm thế vì việc nộp đơn ứng tuyển rất đơn giản. Bởi  vì tôi không nghĩ là mình có thể được nhận, cũng chẳng mảy may quan tâm đến việc cố gắng gây ấn tượng với bất kỳ ai và chỉ việc viết những gì khiến mình hạnh phúc, mà trong trường hợp này là những chiếc áo ngực và các ngôi sao. Trên lá thư chấp nhận chính thức gửi qua đường bưu điện, người phụ trách tuyển sinh đã viết tay dòng này, "Tôi thực sự rất thích đọc bài luận về áo ngực của bạn!"
The prompt actually came from a supplemental question on the UChicago application which called for a 500 word essay about an article of clothing that was important to you. I recycled it for my H app as an additional informational essay, and here it is below for your reading pleasure :)

Ý tưởng ban đầu thực sự xuất phát từ một câu hỏi bổ sung trong khi nộp đơn ứng tuyển vào trường Chicago, yêu cầu viết một bài luận 500 từ về thứ y phục quan trọng đối với bạn. Tôi đã tái chế nó nộp đơn ứng tuyển vào trường Harvard như là một bài luận thông tin bổ sung, và bài luận đó đăng dưới đây để các bạn đọc cho vui :)



I remember the first time I wore a bra. I came home from school in the fifth grade, and my mom handed me a white cloth to put on beneath my shirt. “You’re a big girl now,” she said, “You need to wear this.” From that moment on, my life was forever changed.

Tôi nhớ lần đầu tiên mặc áo ngực. Khi ấy, tôi học lớp 5 và vừa từ trường về nhà. Mẹ đưa cho tôi một chiếc áo màu trắng để mặc dưới lớp áo sơ mi. Mẹ tôi nói: “Bây giờ, con đã là thiếu nữ. Con cần mặc cái này”. Từ khoảnh khắc đó, cuộc đời tôi đã thay đổi mãi mãi.

That same year, I was taught that the sun would someday die, and I, feeling the pressure of the contraption beneath my shirt, realized that my childhood, too, would eventually dissipate just like the sun.

Cùng năm đó, tôi biết rằng một ngày nào đó Mặt trời sẽ tàn lụi. Và tôi, khi cảm thấy áp lực của cái đó bên dưới lớp áo sơ mi, nhận ra rằng tuổi thơ mình rốt cục cũng sẽ tan biến như Mặt trời.

The first bra paved way for a second, and then a third, and then, by the fourth bra I had advanced to the Lady Type, the ones that my mom wore.

Chiếc áo đầu tiên mở đường cho chiếc thứ hai và thứ ba. Và sau đó, tới cái thứ tư, tôi đã có kích cỡ dành cho phụ nữ trưởng thành, giống cái mẹ tôi mặc.
With every new bra, I cast away the former. Somewhere in the dark abyss of my closet, there is a heap of abandoned bras, tiny, worn-out filaments that had once shone so brightly in their days of use, but had faded away into old, neglected remnants of days long gone. They sit against a corner of the universe and gather dust like dead stars— without life, without luster, without vigor.

Mỗi khi có thêm chiếc áo mới, tôi lại bỏ cái cũ đi. Ở một nơi nào đó tối tăm trong góc tủ, những chiếc áo lót bị vứt đi chất thành đống. Những chiếc áo nhỏ xíu, sờn vải, từng một lần rực rỡ trong những ngày được sử dụng, giờ phai mờ theo thời gian và dần trở thành những món đồ thừa thãi, cũ nát và bị bỏ mặc. Những chiếc áo thu mình trong một góc nhỏ của vũ trụ  bám bụi như một ngôi sao đã chết – không sự sống, không ánh sáng và cũng chẳng còn sức lực.


With every new bra, I felt the unmerciful hand of change push me further down a path with which I had no return. The bras no longer had the simplicity of the first; they came equipped with more folds and stitches and frills and patterns that were designed to counteract the growing complexity of my responsibilities.

Với mỗi chiếc áo ngực mới, tôi cảm thấy bàn tay vô tình của sự đổi thay đã đẩy tôi xa hơn vào con đường mà tôi chẳng thể quay lại. Chúng không còn đơn giản như chiếc đầu tiên mà có nhiều nếp gấp, đường khâu, viền xếp và hoa văn. Những thứ đó được thiết kế nhằm làm giảm bớt sự phức tạp đang lớn dần cùng trách nhiệm của tôi.

Sometimes, when I found myself too big for the current one, I was either unable to or unwilling to get another because of the implications behind the transition—if every new bra meant the death of another star, then the adult world was nothing to me but a lifetime of darkness. I tried so hard not to kill any more stars, but my resistance was not enough, and I found myself adding layer after layer to the ever-increasing pile of bras. With this mindset, I prepared myself for the end, for the moment in which my entire universe would be engulfed by the black hole forming in my closet.

Đôi khi, tôi cảm thấy mình quá lớn so với chiếc áo ngực hiện tại, tôi không thể hoặc chưa sẵn sàng thay một chiếc khác bởi những ý nghĩa đằng sau sự đổi thay ấy – nếu mỗi chiếc áo ngực mới đồng nghĩa với việc chấp nhận cái chết của một vì sao, thì thế giới của người lớn chẳng là gì đối với tôi. Nó chẳng khác nào một cuộc đời đen tối. Tôi đã rất cố gắng để không giết thêm bất kỳ ngôi sao nào nữa. Nhưng, sự kháng cự của tôi chưa đủ. Tôi thấy bản thân tiếp tục chất thêm hết lớp áo này đến lớp áo khác. Chồng áo ngực cứ lớn lên không ngừng. Với suy nghĩ đó, tôi đã chuẩn bị cho mình cái kết, cho giây phút mà cả vũ trụ của tôi bị nhấn chìm trong hố đen sau cánh cửa tủ quần áo.

But I was saved.
I learned that life does not occur linearly, but in cycles: New stars can arise from the ashes of former ones, and the darkness of death is replenished by the light of birth. Thus, what is created is only a reinterpretation of the past in a form that is fitted for the present. In wearing a new bra, I was not casting away my old self but reorienting myself to accommodate to changing times.

Tuy nhiên, tôi đã được cứu thoát.
Tôi học được rằng cuộc sống không đi theo đường thẳng mà theo vòng tuần hoàn với các chu kỳ: Những ngôi sao mới có thể được sinh ra từ tro tàn của những vì sao cũ, và bóng đêm của cái chết sẽ được đong đầy ánh sáng của sự sống. Do đó, những điều được tạo ra chỉ là sự tái hiện của quá khứ trong một dạng khác để phù hợp hiện tại. Khi mặc một chiếc áo ngực mới, tôi không vứt bỏ con người cũ mà định hướng lại bản thân nhằm thích ứng với những thay đổi.

Change, as overwhelming as it feels, is only natural—the pile of bras will only get bigger. Though it is hard to accept the existence of the bra in my life, I realize that I cannot live without it, for, as we grow older, things tend to droop more easily, and there is nothing more reliable than a bra to give us the inner support necessary to have a firm hold on life.
Thay đổi, dù nghe cảm thấy khá nặng nề, chỉ là một điều tự nhiên – chồng áo ngực cũng chỉ lớn dần. Mặc dù khó có thể chấp nhận sự tồn tại của chiếc áo ngực trong cuộc đời tôi, tôi nhận ra rằng tôi không thể sống thiếu nó. Vì đến khi chúng ta lớn lên, mọi thứ có xu hướng rơi xuống một cách dễ dàng và chẳng điều gì đáng tin hơn chiếc áo ngực. Nó cho chúng ta sự hỗ trợ cần thiết từ bên trong để vững vàng trong cuộc sống.


Translated by Vietnammoi
https://www.quora.com/What-are-some-top-Harvard-admissions-essays


Nữ Sinh Gốc Việt Chinh Phục Đại Học Harvard Nhờ Bài Luận Về... Áo Ngực!

Tô Mỹ Ngọc sinh ra ở Long An, Việt Nam và lớn lên ở Atlanta (tiểu bang Georgia, Hoa Kỳ). Cô gái gốc Việt giành học bổng vào ĐH Harvard một cách rất bất ngờ và thuyết phục nhờ bài luận xoay quanh… chiếc áo ngực.

Là con út trong gia đình có 3 chị em gái ở tỉnh Long An, từ năm 1 tuổi Ngọc theo bố mẹ chuyển đến thành phố Atlanta, bang Georgia sinh sống. Gia đình gốc Việt đã trải qua những năm tháng đầu mưu sinh vất vả, cơ cực ở xứ người. Bố mẹ Ngọc vốn là giáo viên, khi sang Mỹ phải đi làm thuê ở công xưởng, nhà hàng. Về sau, bố mẹ Ngọc cố gắng đi học lấy bằng mở hai tiệm nail, cuộc sống gia đình dần bớt chật vật.

Thời gian đầu sang Mỹ, cô bé gốc Việt phải theo học các lớp tiếng Anh ở trình độ thấp vì không theo kịp bạn bè. Từ năm lớp 3, Mỹ Ngọc bắt nhịp được ngôn ngữ. Bằng sự nhanh trí và ham hiểu biết, cô dần hòa nhập văn hóa Mỹ. Yêu thích các hoạt động thiện nguyện và kết nối cộng đồng, nữ sinh gốc Việt trở thành một trong những “thủ lĩnh” học sinh năng nổ ở trường.

Điểm số của Ngọc luôn dẫn đầu lớp, thậm chí vượt trội hơn các bạn gốc Mỹ. Cô tốt nghiệp cấp 3 với điểm GPA tuyệt đối 4.0. Không quan trọng điểm số, điểm nổi bật ở Mỹ Ngọc là lòng kiên nhẫn, chú tâm học hành thỏa mãn hiểu biết và không quên dành thời gian cho những sở thích như viết văn, vẽ tranh, chơi nhạc.

Hết cấp 3, Ngọc nộp đơn vào 11 trường ĐH tốt nhất nước Mỹ, trong đó có nhiều cái tên “đình đám” như Harvard, Columbia, Yale, Chicago, Brown… Kết quả, 10/11 trường đã gửi thư chúc mừng trúng tuyển cho cô gái gốc Việt (ngoại trừ ĐH Yale).

 


Ngọc và bố ở khuôn viên ĐH Harvard.

Ngọc và bố ở khuôn viên ĐH Harvard.

 

Bằng một chất giọng tự nhiên, Ngọc đùa rằng, cô đã từng “hết hồn” khi nhận được kết quả vì bản thân chưa từng nghĩ mình sẽ đậu các trường top, thuộc nhóm Ivy League này. Đó là dấu mốc lớn thay đổi cuộc sống của cô gái gốc Việt.

Theo đuổi ngành Tâm lý học tại ĐH Harvard, khi tốt nghiệp ngôi trường danh tiếng bậc nhất thế giới, 9X gốc Việt xuất sắc nhận giải thưởng danh giá “After Harvard Award”. Đây là giải thưởng nhà trường trao cho những nhân vật mà họ tin, sẽ có sức ảnh hưởng mạnh mẽ tới cộng đồng ở bất cứ lĩnh vực nào và có khả năng “thay đổi thế giới” sau khi rời giảng đường Harvard.

Chuyện về chiếc áo ngực – sự thay đổi phản biến cái mới

Câu chuyện về chiếc áo ngực đang gây sốt trên trang Quora, một trong những cộng đồng hỏi - đáp hàng đầu thế giới của Mỹ Ngọc là bài luận phụ đã giúp cô chinh phục ĐH Harvard.

Trao đổi với PV Dân trí, Mỹ Ngọc bày tỏ niềm vui khi bài luận của mình được nhiều người quan tâm yêu thích. Bản thân Ngọc rất đam mê viết văn, cô đã tự xuất bản một cuốn sách về gia đình mình khi còn là sinh viên Harvard.

Cá nhân Ngọc từng rất buồn khi phải mang áo ngực. Một khi mặc áo ngực rồi thì không thể nào không mặc áo ngực nữa. Đối với Ngọc, nó là dấu mốc minh chứng cho sự tan biến của tuổi thơ và những trách nhiệm lớn dần. Khi học một lớp viết văn, cô biết thêm rằng một ngày nào đó những ngôi sao thiêng liêng rồi cũng chết.

“Nhưng có một điều diệu kì là những ngôi sao đã chết rồi có thể biến thành một ngôi sao mới. Ngọc thấy, trong sự thay đổi có thể phản biến về những cái mới, không phải kết thúc hẳn mà có thể là sự khởi đầu. Cũng như vậy, chúng ta luôn có cơ hội đi đường mới, làm lại bản thân mình”, Ngọc giải thích về thông điệp bài luận.

 


Ngày tốt nghiệp, cô gái gốc Việt xuất sắc nhận giải thưởng cho người có ảnh hưởng lớn tới cộng đồng từ ĐH Harvard.

Ngày tốt nghiệp, cô gái gốc Việt xuất sắc nhận giải thưởng cho người có ảnh hưởng lớn tới cộng đồng từ ĐH Harvard.

 

Viết luận cũng như nấu một món ăn

“Chiếc áo ngực và “tấm vé” vào Harvard có phải là minh chứng rằng, một chủ đề có vẻ bình thường thậm chí tầm thường lại có khả năng gây ấn tượng hơn những điều cao siêu, to tát?”. Cô gái gốc Việt cười, kể câu chuyện một người bạn sau khi biết cô vào ĐH Harvard nhờ bài luận về áo ngực đã “tham khảo” và cho ra đời bài luận về… chiếc quần lót. Đáng tiếc, bài luận về chiếc quần lót của anh bạn kia đọc khá kì cục và không đạt kết quả trúng tuyển như mong muốn.

Cô nàng chia sẻ: “Ngọc thích nhìn những chuyện rất bình thường, tầm thường để suy nghĩ sâu sắc về nó nhưng đó là cách của Ngọc. Nhiều người khác thì suy nghĩ lớn hơn, miễn sao điều đó thực sự quan trọng với họ”.

“Đừng viết để cho người ta thích mình, viết về điều gì quan trọng trong trái tim”, Mỹ Ngọc hé lộ bí quyết viết luận.

Theo chủ nhân 10 học bổng ĐH hàng đầu Mỹ, cách chọn chủ đề, câu chuyện, giọng văn, cảm xúc thể hiện trong bài luận đều là những yếu tố làm nên bài luận tốt.

“Nếu viết về một câu chuyện hay nhưng cách viết không cảm xúc thì không tốt, nhưng nếu có câu chuyện, cảm động nhưng giọng "phách” quá hoặc nghiêm quá cũng chưa chắc tốt được. Bài luận giống như món ăn, cần sự vừa vặn, chăm chút và nêm nếm từ chính trái tim, sự trải nghiệm, cá tính của người cầm bút”, Mỹ Ngọc ví.

 


Một trái tim chân thành, không gượng ép giúp Ngọc chinh phục thử thách trong học tập và cuộc sống.

Một trái tim chân thành, không gượng ép giúp Ngọc chinh phục thử thách trong học tập và cuộc sống.

 

Sau khi tốt nghiệp ĐH Harvard, cô gái Việt tham gia một nghiên cứu mới ở bệnh viện về cải tiến cách thức chăm sóc cho bệnh nhân bằng thiền – “trị bệnh từ tâm”.

Trong tương lai, Mỹ Ngọc dự định nộp đơn vào trường Y để theo đuổi ngành bác sĩ. Cô gái 25 tuổi tâm sự, nếu học thêm ngành bác sĩ thì thời gian sẽ kéo dài thêm khoảng 8 năm (4 năm học, 4 năm thực tập) nhưng đối với cô, đó là giấc mơ.

“Miễn bản thân cố gắng đạt được chứ không quan trọng mình lớn tuổi cỡ nào”, cô gái gốc Việt tâm sự.

Mỹ Ngọc đã chia sẻ câu chuyện về bài luận giúp cô vào ngôi trường danh tiếng nhất thế giới. Không phải những chủ đề cao siêu, bài luận là cảm giác và suy nghĩ của Ngọc từ lần đầu tiên mặc áo ngực cho đến khi phải thay nhiều loại áo ngực cỡ lớn hơn: “Khi cảm nhận sức ép từ thứ vải dưới lớp áo của mình, tôi nhận ra rằng tuổi thơ của tôi, cuối cùng cũng sẽ tan biến như mặt trời vậy”.

Ngọc chia sẻ: “Tôi nộp đơn vào Harvard như một trò đùa. Đây là ngôi trường cuối cùng được thêm vào danh sách các trường tôi lựa chọn, và tôi chỉ làm vậy vì thủ tục giấy tờ khá đơn giản.

Bởi tôi nghĩ mình sẽ được nhận, tôi không bận tâm đến việc cố gây ấn tượng với bất cứ ai và chỉ viết về những gì khiến tôi hạnh phúc. Trong trường hợp này là những chiếc áo ngực và những vì sao. Trên bức thư chấp nhận chính thức gửi qua đường bưu điện, đại diện Văn phòng tuyển sinh ĐH Harvard đã viết rằng: “Tôi thực sự hứng thú với bài luận về áo ngực của em!”.

 


Cô gái gốc Việt sinh ra và lớn lên ở Long An, hiện đang theo học ngành Tâm lý học tại ĐH Harvard. (Ảnh: FBNV)

Cô gái gốc Việt sinh ra và lớn lên ở Long An, hiện đang theo học ngành Tâm lý học tại ĐH Harvard. (Ảnh: FBNV)

 

Nguồn cảm hứng này thực chất xuất phát từ một câu hỏi bổ sung của ĐH Chicago - trường đã yêu cầu một bài luận 500 từ về một thứ quần áo thực sự quan trọng đối với tôi. Tôi đã dùng lại nó cho bài luận phụ vào trường Harvard, và nó ở ngay dưới đây, nếu bạn muốn đọc:

"Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên mình mặc áo ngực. Khi ấy tôi học lớp 5, tôi vừa từ trường về thì mẹ đưa cho tôi một miếng vải màu trắng để mặc bên trong áo sơ mi.

“Bây giờ con đã là một cô gái lớn”, mẹ nói. “Con cần phải mặc cái này”. Và từ giây phút ấy, cuộc sống của tôi đã thay đổi mãi mãi.

Cũng cùng năm ấy, tôi được dạy rằng một ngày nào đó mặt trời sẽ chết. Và khi cảm nhận sức ép từ thứ vải dưới lớp áo của mình, tôi nhận ra rằng tuổi thơ của tôi, cuối cùng cũng sẽ tan biến như mặt trời vậy.

Tôi đã có chiếc áo ngực đầu tiên, rồi thứ hai, thứ ba, và chiếc thứ tư của tôi là chiếc áo dành cho một người phụ nữ trưởng thành, loại mà mẹ vẫn thường mặc.

Với mỗi chiếc áo mới, tôi lại loại đi những chiếc áo cũ. Và ở góc sâu nào đó trong tủ quần áo tối tăm của tôi, có một đống những chiếc áo ngực cũ - những sợi vải đã sờn bị bỏ rơi. Trước đây, chúng từng rất rực rỡ khi còn là món đồ hữu dụng; nhưng rồi dần phai mờ khi trở thành những thứ đồ cũ thừa thãi của quá khứ. Chúng tồn tại ở một góc nhỏ của vũ trụ này, và đóng bụi ở đó như những vì sao đã chết - không sự sống, không còn ánh sáng rực rỡ.

Với mỗi chiếc áo mới, tôi cảm thấy bàn tay tàn nhẫn của sự đổi thay đẩy tôi xa hơn vào một con đường mà tôi không thể quay lại. Những chiếc áo ngực mới ấy không còn có sự giản đơn như những chiếc đầu tiên nữa; chúng có thêm thật nhiều những nếp gấp, những mũi khâu, những diềm xếp và hoa văn; và cứ như thể, chúng được tạo ra để chống lại sự phức tạp, rắc rối đang lớn dần trong trách nhiệm của tôi vậy.

Đôi lúc, khi tôi cảm thấy cơ thể mình quá lớn cho chiếc áo ngực hiện tại, tôi không thể, cũng không muốn mua một chiếc áo mới, bởi ý nghĩa tiềm ẩn sau mỗi lần đổi thay ấy - nếu có mỗi chiếc áo mới đồng nghĩa với cái chết của một vì sao… Vậy thì thế giới của người lớn đối với tôi cũng chẳng khác gì đêm đen kéo dài mãi mãi.

Tôi đã cố để không giết chết thêm bất kì ngôi sao nào khác, nhưng sự kháng cự của tôi vẫn chưa đủ, và rồi tôi tìm thấy bản thân mình tiếp tục chất thêm một lớp áo, rồi lại lớp nữa, hết lớp áo này tới lớp khác vào chồng áo ngực cũ cứ lớn không ngừng trong tủ. Với ý nghĩ đó, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái kết, cho giây phút mà cả vũ trụ của tôi bị nhấn chìm trong hố đen sau cánh tủ quần áo ấy.

Nhưng, tôi đã được cứu rỗi.

Tôi đã học được rằng, cuộc sống này không đi theo một đường thẳng tuyến tính, mà theo một vòng tuần hoàn. Những vì sao mới có thể đã được sinh ra từ những tro tàn của những vì sao cũ, và bóng đen của cái chết lại được đong đầy ánh sáng của sự sống.

Vì vậy, những điều mới được tạo ra chỉ là sự tái hiện của quá khứ trong một hình thù, một hình thức khác để phù hợp với hiện tại. Khi mặc một chiếc áo ngực mới không có nghĩa là tôi đang vứt bỏ đi con người cũ của mình, mà là đang định hướng lại bản thân để thích ứng với những sự thay đổi”.

Sự thay đổi, dù nghe thật to lớn và áp lực, thực chất cũng chỉ là một điều tự nhiên – như chồng áo ngực của tôi rồi cũng lớn dần. Dù thật khó để chấp nhận sự tồn tại của những chiếc áo ngực ấy trong cuộc sống của mình, tôi nhận ra mình cũng không thể sống thiếu chúng.

Bởi, khi chúng ta lớn lên hay già đi, mọi thứ dường như càng dễ dàng thay đổi, và chẳng có gì đáng tin cậy hơn một chiếc áo ngực, cho chúng ta sự hỗ trợ, sự giúp đỡ cần thiết từ sâu thẳm bên trong, để chúng ta có thể vững vàng nắm lấy cuộc sống này", Ngọc viết lời kết trong bài luận.

 

Theo dantri.edu.vn

Thứ Ba, 7 tháng 10, 2025

"1963 Vietnam 50 Xu: Last Coin of the First Republic"

 "1963 Vietnam 50 Xu: Last Coin of the First Republic"

A short documentary on the story of Republic of Vietnam President Ngo Dinh Diem's final coin, its place in time in history, and its legacy today in the United States President John F. Kennedy half dollar.

Quy hoạch Sài Gòn trước 1975 như thế nào?

 

Thời "Đệ nhất cộng hòa" (1955-1963) Ngô Đình Diệm, Sài Gòn nằm trong công cuộc "tái thiết thủ đô" của VNCH. Nhưng từ giữa thập niên 1960, Sài Gòn đã không còn theo ý muốn của nhà quy hoạch.
Khu Thủ Thiêm được quy hoạch từ thời Ngô Đình Diệm (1955-1963) nhưng không thực hiện được - Ảnh tư liệu
Khu Thủ Thiêm được quy hoạch từ thời Ngô Đình Diệm (1955-1963) nhưng không thực hiện được - Ảnh tư liệu

Trận tấn công Tòa đại sứ Mỹ Tết Mậu thân 1968

EMBASSY ATTACK - Saigon, 31 January 1968 Saigon, 31 January

TET SAIGON Chancery Building Lobby: two MP's holed up ASSALETS ON THE URBAN CENTRE Helicopter pad Rocket grenade senkes EMBASSY ATTACK, SAIGON Rootion SP guard 2.47am 31 January 1968. Viet Cong guerrillas launch an assault on the United States Embassy Compound. Main gate - Viconamese Police post (abandoned) The-đơn MP joep putrel reacting to afrack THỌNG NHUT BOULEVARD At a renderra automobile repair shop five blocks fraun the American Embassy, 19 sappers belonging to the C-10 Battalion boarded a smail Peugeot track poi a taxi- cab to begin the short drive so their objective. A South Vietaunese police- atire spotteel the vehicles woning without lights. He chose to avoid trouble and in did nothing, The vehicles cumed ente 45 Thong Neut Boulevard where they encountered the embassy' outer layer of protection provided by four more South Viete tuce. simid an exchange atmese police, They too Bed without firing a weapon. The vehicles proceeded along the second time of defence, an eight-foot high wall that surreowdod the coabassy compound. AApproaching the night gate, they eit- countered two American MPs Although attacks had been taking place throughout Saigaw for more than an hour, such was the state of inter- allied communication that the embassy defenders had no idea the Cone- mowisis had broken the of' gestire, the MPs backed into the cont- pound dad shut the steel Fate, thus sealing che cvobassy from the out- side world. At 2.47am a guard radived the signal that the embassy was under attack. Meanwhile, our in the street, the attackers mtloaded weapons and CApanives. One VC useel a satchel charge to blow a abree-foot hole in the wall, Displaying formuid- able courage but poor tactics, both \'C officers to the way through the breach. The explosion had VC gnick and taxicab Breich blown in wall alerted the two guards. They whirled around and shot down the officers One shouted into his radio: "They're coming in! They're coming in! Hielo me! Help me!'Ir was his last message. With their burst of accurate fire the two MPs had eliminated the enemy leadership; brat they too sexin died in the retorna fire. two-toan MP jeep patrol responded to the alert and rushed towards the embassy. They also died at a hail of fire from the Viet Cong who remained outside the wall. Meanwhile no more guards within the embassy' itself locked the halling's heavy reak doors. Seconds later # rocket grenade smashed Embassy compound wall Night gane Matary Palice post Desd HP Viecramese Police pox (abandoned) VC bombardie boldlyy Dead VC officers MAC DINGE CHE STREET shotgun, and a sub- michute-gun, the re- mussning guard resolved to sell himself dearly as he niaited the final \'Crush. The only other guard in the embassy tried to help From atop the cribassy roof be aimed his shotgun at the attackers in the courtyard. It jaumed, leaving the VC Free to mange within the However, the loss of leadership now cost the guerrillas their opportu- nity to exploit their initial through the granite slib on which hung the United States Scal. las capfusion badly wounded the guard. Tun more rockets explodeaf in the lobby followed by a frag- mentation grenade. Armed with a .38 pistol, 12-gauge

 Trận tấn công Tòa đại sứ Mỹ Tết Mậu thân 1968

TẾT SÀI GÒN

Tòa nhà Đại sứ quán – Sảnh chính:
Hai quân cảnh Mỹ (MP) đang cố thủ.
Cuộc tấn công vào trung tâm đô thị.
Bãi đáp trực thăng – Lựu đạn phóng lao vào.
TẤN CÔNG ĐẠI SỨ QUÁN, SÀI GÒN.
Lực lượng bảo vệ SP trực chiến.
2 giờ 47 sáng, ngày 31 tháng 1 năm 1968: Du kích Việt Cộng bắt đầu tấn công vào khuôn viên Đại sứ quán Hoa Kỳ.

Cổng chính:
Chốt cảnh sát Việt Nam (đã bỏ trống).
Một xe jeep tuần tra quân cảnh Mỹ phản ứng trước cuộc tấn công.

Đại lộ Thống Nhất:
Tại một gara sửa xe hơi cách Đại sứ quán Mỹ năm dãy phố, 19 chiến sĩ biệt động thuộc Tiểu đoàn C-10 lên một chiếc xe tải nhỏ Peugeot và một xe taxi để bắt đầu quãng đường ngắn đến mục tiêu.
Một cảnh sát Việt Nam Cộng hòa thấy các xe chạy không bật đèn, nhưng vì ngại rắc rối nên không can thiệp.
Các xe rẽ vào Đại lộ Thống Nhất, nơi có tuyến phòng vệ ngoài cùng của Đại sứ quán – gồm bốn cảnh sát Việt Nam Cộng hòa khác. Sau một cuộc chạm trán ngắn, họ cũng bỏ chạy mà không nổ súng.

Các xe tiến đến lớp phòng thủ thứ hai: bức tường cao 2,5 mét bao quanh khuôn viên Đại sứ quán.
Khi đến cổng đêm, họ gặp hai quân cảnh Mỹ.
Mặc dù khắp Sài Gòn đã diễn ra nhiều cuộc tấn công hơn một giờ đồng hồ, nhưng do liên lạc giữa các lực lượng đồng minh bị gián đoạn, các lính gác Đại sứ quán không hề biết Việt Cộng đã mở đợt tổng tiến công.
Theo phản xạ, hai quân cảnh lùi vào trong khuôn viên, đóng chặt cổng sắt, cô lập Đại sứ quán với thế giới bên ngoài.
2 giờ 47 phút sáng, một lính gác nhận được tín hiệu: Đại sứ quán đang bị tấn công.

Ngoài đường, nhóm biệt động chuẩn bị vũ khí và thuốc nổ. Một chiến sĩ dùng bộc phá tạo một lỗ hổng khoảng 1 mét trên tường.
Với lòng dũng cảm đáng khâm phục nhưng chiến thuật kém hiệu quả, hai chỉ huy Việt Cộng dẫn đầu xông qua lỗ hổng.
Tiếng nổ làm hai lính gác quay lại và bắn hạ cả hai sĩ quan chỉ huy. Một người hét qua bộ đàm:

“Chúng đang vào! Chúng đang vào! Giúp tôi! Giúp tôi!”
Đó là thông điệp cuối cùng của anh.
Loạt đạn chính xác của hai quân cảnh đã loại bỏ ban chỉ huy đối phương, nhưng họ cũng sớm hy sinh dưới làn đạn trả đũa.

Một xe jeep tuần tra hai quân cảnh khác nhận tín hiệu cầu cứu và lao đến Đại sứ quán, nhưng cũng bị hạ trong loạt đạn dày đặc từ nhóm Việt Cộng bên ngoài tường.
Bên trong, các lính gác còn lại khóa chặt cửa thép nặng của tòa nhà chính. Vài giây sau, một quả lựu đạn phóng phá nát bức tường đá nơi treo quốc huy Hoa Kỳ, làm một lính gác bị thương nặng.
Hai quả rocket khác nổ trong sảnh, theo sau là một quả lựu đạn mảnh.

Một lính gác cầm khẩu súng ngắn .38shotgun 12 ly, quyết tâm chiến đấu đến cùng.
Người lính gác khác từ trên nóc bắn xuống sân bằng shotgun, nhưng súng bị kẹt đạn, khiến nhóm tấn công Việt Cộng xông vào sân tự do.
Tuy nhiên, do mất chỉ huy, họ đã bỏ lỡ cơ hội chiếm lĩnh toàn bộ khuôn viên Đại sứ quán.

Mang theo súng ngắn .38, shotgun 12 lytiểu liên, người lính gác còn sống quyết tâm chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, sẵn sàng “bán mạng đắt giá” khi kẻ địch ập đến.
Người gác duy nhất khác trong tòa nhà cố gắng hỗ trợ: từ trên mái Đại sứ quán, anh nhắm bắn xuống sân bằng shotgun, nhưng súng bị kẹt đạn, để mặc cho nhóm Việt Cộng tự do di chuyển trong sân.

Tuy nhiên, việc mất ban chỉ huy khiến quân tấn công không thể tận dụng lợi thế ban đầu.
Họ tản mác quanh khuôn viên mà không biết chính xác phải làm gì tiếp theo.

Bên trong, một số nhân viên người Mỹ và nhân viên Việt Nam đã chạy trốn xuống tầng hầm, tìm nơi trú ẩn.
Trên tầng mái, một vài người khác phát tín hiệu cầu cứu qua radio.
Lực lượng phản ứng nhanh của Mỹ – gồm các đơn vị thủy quân lục chiến, lính dù và cảnh sát quân sự – lập tức được điều đến khu vực, nhưng bị chặn lại do lưới đạn súng trường và súng máy của Việt Cộng từ phía ngoài tường.

Đến khoảng 4 giờ sáng, trực thăng Mỹ bắt đầu bay vòng quanh khu vực, chiếu đèn pha cực mạnh xuống khuôn viên Đại sứ quán, hỗ trợ cho lực lượng cứu viện dưới đất.
Tiếng súng nổ kéo dài không ngớt giữa đêm Tết, xen lẫn tiếng nổ của lựu đạn, rocket và đạn pháo bắn vu vơ từ nhiều hướng khác nhau trong thành phố.

Đến sáng sớm, quân Mỹ đã tập trung đủ lực lượng để phản công vào khu vực tường bao, dùng lựu đạn và súng phun lửa để đẩy lùi nhóm du kích còn lại.
Khoảng 8 giờ sáng, giao tranh giảm dần, và đến 9 giờ, toàn bộ khuôn viên Đại sứ quán được tuyên bố “đã an toàn”.

Cuộc tấn công kéo dài hơn sáu giờ đồng hồ, làm 5 lính Mỹ và 2 lính cảnh sát Việt Nam Cộng hòa thiệt mạng, cùng 19 chiến sĩ biệt động Việt Cộng đều hy sinh tại chỗ.
Mặc dù không chiếm được tòa nhà chính, cuộc tập kích vào Đại sứ quán Hoa Kỳ ngay giữa Sài Gòn đã gây chấn động thế giới, khiến người dân Mỹ lần đầu tiên thấy chiến tranh Việt Nam không còn ở “xa xôi” nữa, mà ngay trước cửa nước họ.

Hình ảnh thi thể du kích nằm trong sân Đại sứ quán, được truyền đi khắp báo chí quốc tế, đã trở thành một trong những biểu tượng mạnh mẽ nhất của cuộc Tổng tiến công Tết Mậu Thân 1968.

TẾT SÀI GÒN 1968 – TRẬN ĐẠI SỨ QUÁN HOA KỲ

1. Khởi đầu của cuộc tấn công

Rạng sáng ngày 31 tháng 1 năm 1968, đúng vào đêm Giao thừa Tết Mậu Thân, khi phần lớn Sài Gòn còn đang yên tĩnh, một nhóm 19 chiến sĩ biệt động thuộc Tiểu đoàn C-10 (Lực lượng Biệt động Sài Gòn – Gia Định) đã lên đường thực hiện một trong những trận đánh táo bạo nhất của toàn cuộc Tổng tiến công.

Khoảng 2 giờ 30 sáng, tại một gara sửa ô tô cách Đại sứ quán Hoa Kỳ năm dãy phố, họ lên một xe tải nhỏ Peugeot và một chiếc taxi để di chuyển đến mục tiêu.
Một cảnh sát Việt Nam Cộng hòa phát hiện các xe chạy trong đêm mà không bật đèn, nhưng vì e ngại, ông ta không can thiệp.

Khi đoàn xe rẽ vào Đại lộ Thống Nhất, tuyến phòng vệ ngoài cùng của Đại sứ quán – gồm bốn cảnh sát Việt Nam Cộng hòa – bị bất ngờ và bỏ chạy không nổ súng.
Lúc này, nhóm biệt động tiến đến bức tường cao 2,5 mét bao quanh khuôn viên Đại sứ quán – lớp phòng thủ thứ hai.

Tại cổng đêm, họ chạm trán hai quân cảnh Mỹ (MP). Dù khắp Sài Gòn đã vang tiếng súng từ hơn một giờ trước, nhưng do mạng lưới liên lạc đồng minh bị đứt gãy, lính gác Đại sứ quán không hề biết cuộc Tổng tiến công đã nổ ra.
Theo phản xạ, hai quân cảnh lùi vào trong khuôn viên, đóng chặt cổng sắt, cô lập Đại sứ quán khỏi bên ngoài.

Đúng 2 giờ 47 phút sáng, bộ phận gác nhận được tín hiệu báo động:
“Đại sứ quán bị tấn công.”


2. Cuộc đột nhập

Ngoài đường, nhóm biệt động chuẩn bị vũ khí, lựu đạn và thuốc nổ.
Một chiến sĩ dùng bộc phá mở một lỗ hổng hơn một mét trên bức tường đá.
Hai chỉ huy Việt Cộng dẫn đầu xông qua lỗ hổng – một hành động đầy dũng cảm nhưng thiếu lợi thế chiến thuật.

Tiếng nổ làm hai lính gác Mỹ quay lại và lập tức bắn hạ hai chỉ huy. Một người lính hét vào bộ đàm:

“Chúng đang vào! Giúp tôi! Giúp tôi!”
Đó là thông điệp cuối cùng của anh.
Ngay sau đó, họ cũng hy sinh dưới làn đạn trả đũa của đối phương.

Một xe jeep tuần tra quân cảnh Mỹ lao đến ứng cứu, nhưng bị hạ gục ngay khi vừa tới khu vực tường bao, bởi loạt đạn dày đặc của nhóm tấn công vẫn còn ở bên ngoài.

Bên trong, lính gác còn lại khóa chặt cửa thép của tòa nhà chính.
Vài giây sau, một quả đạn rocket bắn xuyên qua bức tường nơi treo quốc huy Hoa Kỳ, làm một lính bị thương nặng.
Hai quả rocket khác và một lựu đạn mảnh nổ tung trong sảnh, phá hủy nhiều phần của tầng trệt.


3. Cuộc phòng thủ tuyệt vọng

Một lính gác mang theo súng ngắn .38, shotgun 12 lytiểu liên, quyết tâm chiến đấu đến cùng.
Người gác khác cố gắng yểm trợ từ trên nóc tòa nhà, nhắm bắn xuống sân trong – nhưng súng bị kẹt đạn, khiến quân tấn công tự do tiến vào khu vực sân.

Tuy nhiên, do mất ban chỉ huy, nhóm du kích bắt đầu tản mác và thiếu phối hợp, đánh mất cơ hội chiếm trọn khuôn viên.

Trong khi đó, một số nhân viên Mỹ và Việt Nam trong tòa nhà chạy xuống tầng hầm trú ẩn, số khác lên mái nhà phát tín hiệu cầu cứu.
Các đơn vị thủy quân lục chiến, cảnh sát quân sự và lính dù Mỹ được điều đến, nhưng bị chặn lại bởi hỏa lực từ phía tường ngoài.


4. Phản công và kết thúc

Khoảng 4 giờ sáng, trực thăng Mỹ chiếu đèn pha quét quanh khu vực, hỗ trợ cho lực lượng phản công dưới mặt đất.
Tiếng súng và tiếng nổ vang rền suốt đêm, xen lẫn tiếng loa tuyên truyền, pháo sáng và lựu đạn dội khắp trung tâm Sài Gòn.

Đến 8 giờ sáng, quân Mỹ dồn đủ lực lượng để xung phong tái chiếm khu vực tường bao, dùng lựu đạn và súng phun lửa để đẩy lùi nhóm du kích còn lại.
Khoảng 9 giờ sáng, khuôn viên Đại sứ quán được tuyên bố “đã an toàn.”

Cuộc chiến kéo dài hơn sáu tiếng đồng hồ, làm 5 lính Mỹ và 2 cảnh sát Việt Nam Cộng hòa thiệt mạng; toàn bộ 19 chiến sĩ biệt động Việt Cộng đều hy sinh tại chỗ.
Dù không chiếm được tòa nhà chính, trận đánh này đã gây chấn động sâu sắc trên toàn thế giới.
Hình ảnh thi thể du kích nằm trong sân Đại sứ quán, phát trên truyền hình Mỹ, đã khiến công chúng Hoa Kỳ nhận ra rằng cuộc chiến ở Việt Nam không còn “xa xôi” nữa, mà đang chạm ngay vào biểu tượng quyền lực của họ.


5. Dư âm lịch sử

Trận tập kích Đại sứ quán Mỹ ở Sài Gòn trở thành một biểu tượng của Tết Mậu Thân 1968 – không chỉ vì mức độ táo bạo, mà vì tác động tâm lý và chính trị của nó.
Nó đánh dấu một bước ngoặt trong nhận thức của người Mỹ về chiến tranh Việt Nam, mở đầu cho quá trình xuống thang chiến lược của Washington những năm sau đó.

TẾT SÀI GÒN 1968 – TRẬN TẬP KÍCH ĐẠI SỨ QUÁN HOA KỲ

(Tư liệu lịch sử – Tổng tiến công và nổi dậy Tết Mậu Thân)


🕰️ Dòng thời gian sự kiện

Thời điểmDiễn biến chính
≈ 2:30 sáng, 31.1.196819 chiến sĩ biệt động Tiểu đoàn C-10 rời gara ô tô gần trung tâm Sài Gòn, hướng đến Đại sứ quán Mỹ.
≈ 2:47 sángCuộc tấn công bắt đầu. Một bộc phá mở lỗ tường, hai chỉ huy Việt Cộng dẫn đầu xông vào.
≈ 3:00 sángHai lính gác Mỹ tử trận; lực lượng Việt Cộng tiến vào sân Đại sứ quán.
≈ 4:00 sángTrực thăng và đơn vị phản ứng nhanh Mỹ tiếp cận khu vực. Giao tranh ác liệt quanh tường bao.
≈ 8:00 sángQuân Mỹ phản công, sử dụng lựu đạn và súng phun lửa.
≈ 9:00 sángĐại sứ quán được tuyên bố “an toàn”. Toàn bộ 19 biệt động Việt Cộng hy sinh.

📍 1. Địa điểm và bối cảnh

Đại sứ quán Hoa Kỳ tại Sài Gòn, nằm trên Đại lộ Thống Nhất (nay là đường Lê Duẩn), là một trong những tòa nhà kiên cố nhất của thành phố năm 1968, được bảo vệ nghiêm ngặt bởi tường cao 2,5 mét, lính Mỹ và cảnh sát Việt Nam Cộng hòa.

Ảnh minh họa gợi ý:
🖼️ Bản đồ trung tâm Sài Gòn năm 1968, đánh dấu vị trí Đại sứ quán Hoa Kỳ và hướng tiến công của Tiểu đoàn C-10.


💥 2. Bắt đầu cuộc tấn công

Đêm Giao thừa Tết Mậu Thân 1968, khi phần lớn Sài Gòn đang yên tĩnh, nhóm biệt động gồm 19 chiến sĩ Tiểu đoàn C-10 xuất phát trên hai xe – một Peugeot nhỏ và một xe taxi.
Một cảnh sát Việt Nam Cộng hòa nhìn thấy xe chạy không đèn, nhưng vì sợ rắc rối nên bỏ qua.

Khi các xe rẽ vào Đại lộ Thống Nhất, tuyến cảnh sát bảo vệ ngoài cùng bỏ chạy, mở đường cho nhóm tấn công tiếp cận tường Đại sứ quán.
Tại cổng đêm, họ gặp hai lính quân cảnh Mỹ (MP). Không biết về cuộc tổng tiến công đang lan rộng khắp Sài Gòn, hai MP vội rút vào trong, đóng sập cổng sắt.

Ảnh minh họa gợi ý:
🖼️ Cổng Đại sứ quán Hoa Kỳ (1968), xe jeep tuần tra quân cảnh Mỹ, cảnh đêm Sài Gòn trước giao tranh.


🔥 3. Đột nhập và giao chiến

2 giờ 47 sáng, nhóm tấn công nhận lệnh nổ súng.
Một chiến sĩ đặt bộc phá mở một lỗ hổng lớn trên tường.
Hai chỉ huy Việt Cộng xông vào trước, nhưng bị hai MP Mỹ bắn hạ ngay sau loạt đạn đầu tiên.
Một người lính Mỹ kịp hét qua bộ đàm:

“Chúng đang vào! Giúp tôi!”
Đó là thông điệp cuối cùng của anh trước khi hy sinh.

Xe jeep tuần tra khác đến ứng cứu cũng bị tiêu diệt ngay khi tới gần.
Các lính còn lại trong Đại sứ quán khóa chặt cửa thép tòa nhà chính, trong khi rocket và lựu đạn mảnh phá nát phần sảnh, làm nhiều người bị thương.

Ảnh minh họa gợi ý:
💣 Bức tường Đại sứ quán bị phá, hình lính gác Mỹ tử trận, khói lửa bao trùm sân trong (ảnh tư liệu 1968).


🛡️ 4. Phòng thủ tuyệt vọng

Một lính gác cầm súng ngắn .38, shotgun 12 lytiểu liên, quyết tâm chiến đấu đến cùng.
Từ mái nhà, đồng đội anh cố bắn yểm trợ, nhưng súng bị kẹt đạn, để nhóm Việt Cộng chiếm được sân trong.

Tuy nhiên, do mất ban chỉ huy, nhóm du kích không thể tiếp tục tấn công vào tòa nhà chính.
Trong khi đó, các nhân viên Đại sứ quán ẩn náu dưới tầng hầm, số khác phát tín hiệu cầu cứu từ mái nhà.
Lực lượng thủy quân lục chiến, cảnh sát quân sự và lính dù Mỹ được điều động, nhưng phải đối đầu với hỏa lực mạnh từ tường bao.

Ảnh minh họa gợi ý:
🪖 Trực thăng Mỹ chiếu đèn pha trên Đại sứ quán, lính Mỹ nằm bắn quanh khu vực tường đá, ảnh đen trắng gốc 1968.


⚔️ 5. Phản công và kết thúc

Đến 4 giờ sáng, trực thăng Mỹ bắt đầu chi viện, chiếu đèn pha quét khắp khu vực.
Sau nhiều giờ giao tranh, 8 giờ sáng, quân Mỹ mở cuộc phản công tổng lực, dùng lựu đạn và súng phun lửa để quét sạch quân tấn công còn lại.

Khoảng 9 giờ sáng, khuôn viên Đại sứ quán được tuyên bố “đã an toàn.”
Toàn bộ 19 chiến sĩ biệt động Việt Cộng hy sinh, cùng 5 lính Mỹ và 2 cảnh sát Việt Nam Cộng hòa tử trận.

Ảnh minh họa gợi ý:
📸 Thi thể biệt động nằm trong sân Đại sứ quán, lính Mỹ kéo cờ Hoa Kỳ lên lại trên tường, xe jeep bị cháy.


🕊️ 6. Dư âm và ý nghĩa

Trận tập kích Đại sứ quán Hoa Kỳ – tuy thất bại về mặt quân sự – lại mang tác động tâm lý và chính trị sâu sắc.
Hình ảnh thi thể du kích nằm trong sân Đại sứ quán Mỹ giữa trung tâm Sài Gòn được truyền khắp thế giới, làm rúng động dư luận Hoa Kỳ.

Người dân Mỹ lần đầu tiên thấy rõ:

Cuộc chiến ở Việt Nam không còn xa xôi – mà đã “chạm vào biểu tượng của nước Mỹ.”

Từ sau biến cố này, chính quyền Washington dần xuống thang chiến lược, mở đầu cho tiến trình rút quân và đàm phán hòa bình những năm sau đó.

Ảnh minh họa gợi ý:
📰 Trang bìa báo Mỹ năm 1968 với dòng tít “Embassy Under Attack – Saigon”, hình Tổng thống Lyndon B. Johnson căng thẳng tại Nhà Trắng.


📚 Tư liệu và ghi chú

  • Nguồn gốc: Biên dịch và biên soạn từ tư liệu chiến trường, lời kể nhân chứng và tài liệu quân sự Mỹ năm 1968.

  • Địa điểm: Đại sứ quán Hoa Kỳ cũ, góc Đại lộ Thống Nhất – Mạc Đĩnh Chi, nay là đường Lê Duẩn – Hai Bà Trưng, TP. Hồ Chí Minh.

  • Thời lượng giao tranh: ~6 giờ đồng hồ.

  • Lực lượng tham chiến: Tiểu đoàn C-10 Biệt động Sài Gòn – Lính Mỹ (Thủy quân lục chiến, MP, lính dù)