BRA ESSAY | BÀI LUẬN VỀ CHIẾC ÁO NGỰC |
by My-Ngoc To | Tô Mỹ Ngọc |
I applied to Harvard as a joke. It was the last school added to my list, and I only did so because the application was very simple. Since I didn’t think I would get in, I didn’t bother trying to impress anyone and just wrote about what made me happy, which in this case were bras and stars. On the official acceptance letter which came in the mail, my admissions officer had hand-written, “I really enjoyed reading your bra essay!” | “Việc tôi nộp đơn xin vào trường Harvard như là một trò đùa, đây là trường cuối cùng tôi bổ sung vào danh sách, và tôi làm thế vì việc nộp đơn ứng tuyển rất đơn giản. Bởi vì tôi không nghĩ là mình có thể được nhận, cũng chẳng mảy may quan tâm đến việc cố gắng gây ấn tượng với bất kỳ ai và chỉ việc viết những gì khiến mình hạnh phúc, mà trong trường hợp này là những chiếc áo ngực và các ngôi sao. Trên lá thư chấp nhận chính thức gửi qua đường bưu điện, người phụ trách tuyển sinh đã viết tay dòng này, "Tôi thực sự rất thích đọc bài luận về áo ngực của bạn!" |
The prompt actually came from a supplemental question on the UChicago application which called for a 500 word essay about an article of clothing that was important to you. I recycled it for my H app as an additional informational essay, and here it is below for your reading pleasure :) | Ý tưởng ban đầu thực sự xuất phát từ một câu hỏi bổ sung trong khi nộp đơn ứng tuyển vào trường Chicago, yêu cầu viết một bài luận 500 từ về thứ y phục quan trọng đối với bạn. Tôi đã tái chế nó nộp đơn ứng tuyển vào trường Harvard như là một bài luận thông tin bổ sung, và bài luận đó đăng dưới đây để các bạn đọc cho vui :) |
I remember the first time I wore a bra. I came home from school in the fifth grade, and my mom handed me a white cloth to put on beneath my shirt. “You’re a big girl now,” she said, “You need to wear this.” From that moment on, my life was forever changed. | Tôi nhớ lần đầu tiên mặc áo ngực. Khi ấy, tôi học lớp 5 và vừa từ trường về nhà. Mẹ đưa cho tôi một chiếc áo màu trắng để mặc dưới lớp áo sơ mi. Mẹ tôi nói: “Bây giờ, con đã là thiếu nữ. Con cần mặc cái này”. Từ khoảnh khắc đó, cuộc đời tôi đã thay đổi mãi mãi. |
That same year, I was taught that the sun would someday die, and I, feeling the pressure of the contraption beneath my shirt, realized that my childhood, too, would eventually dissipate just like the sun. | Cùng năm đó, tôi biết rằng một ngày nào đó Mặt trời sẽ tàn lụi. Và tôi, khi cảm thấy áp lực của cái đó bên dưới lớp áo sơ mi, nhận ra rằng tuổi thơ mình rốt cục cũng sẽ tan biến như Mặt trời. |
The first bra paved way for a second, and then a third, and then, by the fourth bra I had advanced to the Lady Type, the ones that my mom wore. | Chiếc áo đầu tiên mở đường cho chiếc thứ hai và thứ ba. Và sau đó, tới cái thứ tư, tôi đã có kích cỡ dành cho phụ nữ trưởng thành, giống cái mẹ tôi mặc. |
With every new bra, I cast away the former. Somewhere in the dark abyss of my closet, there is a heap of abandoned bras, tiny, worn-out filaments that had once shone so brightly in their days of use, but had faded away into old, neglected remnants of days long gone. They sit against a corner of the universe and gather dust like dead stars— without life, without luster, without vigor. | Mỗi khi có thêm chiếc áo mới, tôi lại bỏ cái cũ đi. Ở một nơi nào đó tối tăm trong góc tủ, những chiếc áo lót bị vứt đi chất thành đống. Những chiếc áo nhỏ xíu, sờn vải, từng một lần rực rỡ trong những ngày được sử dụng, giờ phai mờ theo thời gian và dần trở thành những món đồ thừa thãi, cũ nát và bị bỏ mặc. Những chiếc áo thu mình trong một góc nhỏ của vũ trụ và bám bụi như một ngôi sao đã chết – không sự sống, không ánh sáng và cũng chẳng còn sức lực. |
With every new bra, I felt the unmerciful hand of change push me further down a path with which I had no return. The bras no longer had the simplicity of the first; they came equipped with more folds and stitches and frills and patterns that were designed to counteract the growing complexity of my responsibilities. | Với mỗi chiếc áo ngực mới, tôi cảm thấy bàn tay vô tình của sự đổi thay đã đẩy tôi xa hơn vào con đường mà tôi chẳng thể quay lại. Chúng không còn đơn giản như chiếc đầu tiên mà có nhiều nếp gấp, đường khâu, viền xếp và hoa văn. Những thứ đó được thiết kế nhằm làm giảm bớt sự phức tạp đang lớn dần cùng trách nhiệm của tôi. |
Sometimes, when I found myself too big for the current one, I was either unable to or unwilling to get another because of the implications behind the transition—if every new bra meant the death of another star, then the adult world was nothing to me but a lifetime of darkness. I tried so hard not to kill any more stars, but my resistance was not enough, and I found myself adding layer after layer to the ever-increasing pile of bras. With this mindset, I prepared myself for the end, for the moment in which my entire universe would be engulfed by the black hole forming in my closet. | Đôi khi, tôi cảm thấy mình quá lớn so với chiếc áo ngực hiện tại, tôi không thể hoặc chưa sẵn sàng thay một chiếc khác bởi những ý nghĩa đằng sau sự đổi thay ấy – nếu mỗi chiếc áo ngực mới đồng nghĩa với việc chấp nhận cái chết của một vì sao, thì thế giới của người lớn chẳng là gì đối với tôi. Nó chẳng khác nào một cuộc đời đen tối. Tôi đã rất cố gắng để không giết thêm bất kỳ ngôi sao nào nữa. Nhưng, sự kháng cự của tôi chưa đủ. Tôi thấy bản thân tiếp tục chất thêm hết lớp áo này đến lớp áo khác. Chồng áo ngực cứ lớn lên không ngừng. Với suy nghĩ đó, tôi đã chuẩn bị cho mình cái kết, cho giây phút mà cả vũ trụ của tôi bị nhấn chìm trong hố đen sau cánh cửa tủ quần áo. |
But I was saved. I learned that life does not occur linearly, but in cycles: New stars can arise from the ashes of former ones, and the darkness of death is replenished by the light of birth. Thus, what is created is only a reinterpretation of the past in a form that is fitted for the present. In wearing a new bra, I was not casting away my old self but reorienting myself to accommodate to changing times. | Tuy nhiên, tôi đã được cứu thoát. Tôi học được rằng cuộc sống không đi theo đường thẳng mà theo vòng tuần hoàn với các chu kỳ: Những ngôi sao mới có thể được sinh ra từ tro tàn của những vì sao cũ, và bóng đêm của cái chết sẽ được đong đầy ánh sáng của sự sống. Do đó, những điều được tạo ra chỉ là sự tái hiện của quá khứ trong một dạng khác để phù hợp hiện tại. Khi mặc một chiếc áo ngực mới, tôi không vứt bỏ con người cũ mà định hướng lại bản thân nhằm thích ứng với những thay đổi. |
Change, as overwhelming as it feels, is only natural—the pile of bras will only get bigger. Though it is hard to accept the existence of the bra in my life, I realize that I cannot live without it, for, as we grow older, things tend to droop more easily, and there is nothing more reliable than a bra to give us the inner support necessary to have a firm hold on life. | Thay đổi, dù nghe cảm thấy khá nặng nề, chỉ là một điều tự nhiên – chồng áo ngực cũng chỉ lớn dần. Mặc dù khó có thể chấp nhận sự tồn tại của chiếc áo ngực trong cuộc đời tôi, tôi nhận ra rằng tôi không thể sống thiếu nó. Vì đến khi chúng ta lớn lên, mọi thứ có xu hướng rơi xuống một cách dễ dàng và chẳng điều gì đáng tin hơn chiếc áo ngực. Nó cho chúng ta sự hỗ trợ cần thiết từ bên trong để vững vàng trong cuộc sống. |
Translated by Vietnammoi | |
https://www.quora.com/What-are-some-top-Harvard-admissions-essays Nữ Sinh Gốc Việt Chinh Phục Đại Học Harvard Nhờ Bài Luận Về... Áo Ngực!Tô Mỹ Ngọc sinh ra ở Long An, Việt Nam và lớn lên ở Atlanta (tiểu bang Georgia, Hoa Kỳ). Cô gái gốc Việt giành học bổng vào ĐH Harvard một cách rất bất ngờ và thuyết phục nhờ bài luận xoay quanh… chiếc áo ngực.Là con út trong gia đình có 3 chị em gái ở tỉnh Long An, từ năm 1 tuổi Ngọc theo bố mẹ chuyển đến thành phố Atlanta, bang Georgia sinh sống. Gia đình gốc Việt đã trải qua những năm tháng đầu mưu sinh vất vả, cơ cực ở xứ người. Bố mẹ Ngọc vốn là giáo viên, khi sang Mỹ phải đi làm thuê ở công xưởng, nhà hàng. Về sau, bố mẹ Ngọc cố gắng đi học lấy bằng mở hai tiệm nail, cuộc sống gia đình dần bớt chật vật. Thời gian đầu sang Mỹ, cô bé gốc Việt phải theo học các lớp tiếng Anh ở trình độ thấp vì không theo kịp bạn bè. Từ năm lớp 3, Mỹ Ngọc bắt nhịp được ngôn ngữ. Bằng sự nhanh trí và ham hiểu biết, cô dần hòa nhập văn hóa Mỹ. Yêu thích các hoạt động thiện nguyện và kết nối cộng đồng, nữ sinh gốc Việt trở thành một trong những “thủ lĩnh” học sinh năng nổ ở trường. Điểm số của Ngọc luôn dẫn đầu lớp, thậm chí vượt trội hơn các bạn gốc Mỹ. Cô tốt nghiệp cấp 3 với điểm GPA tuyệt đối 4.0. Không quan trọng điểm số, điểm nổi bật ở Mỹ Ngọc là lòng kiên nhẫn, chú tâm học hành thỏa mãn hiểu biết và không quên dành thời gian cho những sở thích như viết văn, vẽ tranh, chơi nhạc. Hết cấp 3, Ngọc nộp đơn vào 11 trường ĐH tốt nhất nước Mỹ, trong đó có nhiều cái tên “đình đám” như Harvard, Columbia, Yale, Chicago, Brown… Kết quả, 10/11 trường đã gửi thư chúc mừng trúng tuyển cho cô gái gốc Việt (ngoại trừ ĐH Yale).
![]() Ngọc và bố ở khuôn viên ĐH Harvard.
Bằng một chất giọng tự nhiên, Ngọc đùa rằng, cô đã từng “hết hồn” khi nhận được kết quả vì bản thân chưa từng nghĩ mình sẽ đậu các trường top, thuộc nhóm Ivy League này. Đó là dấu mốc lớn thay đổi cuộc sống của cô gái gốc Việt. Theo đuổi ngành Tâm lý học tại ĐH Harvard, khi tốt nghiệp ngôi trường danh tiếng bậc nhất thế giới, 9X gốc Việt xuất sắc nhận giải thưởng danh giá “After Harvard Award”. Đây là giải thưởng nhà trường trao cho những nhân vật mà họ tin, sẽ có sức ảnh hưởng mạnh mẽ tới cộng đồng ở bất cứ lĩnh vực nào và có khả năng “thay đổi thế giới” sau khi rời giảng đường Harvard. Chuyện về chiếc áo ngực – sự thay đổi phản biến cái mới Câu chuyện về chiếc áo ngực đang gây sốt trên trang Quora, một trong những cộng đồng hỏi - đáp hàng đầu thế giới của Mỹ Ngọc là bài luận phụ đã giúp cô chinh phục ĐH Harvard. Trao đổi với PV Dân trí, Mỹ Ngọc bày tỏ niềm vui khi bài luận của mình được nhiều người quan tâm yêu thích. Bản thân Ngọc rất đam mê viết văn, cô đã tự xuất bản một cuốn sách về gia đình mình khi còn là sinh viên Harvard. Cá nhân Ngọc từng rất buồn khi phải mang áo ngực. Một khi mặc áo ngực rồi thì không thể nào không mặc áo ngực nữa. Đối với Ngọc, nó là dấu mốc minh chứng cho sự tan biến của tuổi thơ và những trách nhiệm lớn dần. Khi học một lớp viết văn, cô biết thêm rằng một ngày nào đó những ngôi sao thiêng liêng rồi cũng chết. “Nhưng có một điều diệu kì là những ngôi sao đã chết rồi có thể biến thành một ngôi sao mới. Ngọc thấy, trong sự thay đổi có thể phản biến về những cái mới, không phải kết thúc hẳn mà có thể là sự khởi đầu. Cũng như vậy, chúng ta luôn có cơ hội đi đường mới, làm lại bản thân mình”, Ngọc giải thích về thông điệp bài luận.
![]() Ngày tốt nghiệp, cô gái gốc Việt xuất sắc nhận giải thưởng cho người có ảnh hưởng lớn tới cộng đồng từ ĐH Harvard.
Viết luận cũng như nấu một món ăn “Chiếc áo ngực và “tấm vé” vào Harvard có phải là minh chứng rằng, một chủ đề có vẻ bình thường thậm chí tầm thường lại có khả năng gây ấn tượng hơn những điều cao siêu, to tát?”. Cô gái gốc Việt cười, kể câu chuyện một người bạn sau khi biết cô vào ĐH Harvard nhờ bài luận về áo ngực đã “tham khảo” và cho ra đời bài luận về… chiếc quần lót. Đáng tiếc, bài luận về chiếc quần lót của anh bạn kia đọc khá kì cục và không đạt kết quả trúng tuyển như mong muốn. Cô nàng chia sẻ: “Ngọc thích nhìn những chuyện rất bình thường, tầm thường để suy nghĩ sâu sắc về nó nhưng đó là cách của Ngọc. Nhiều người khác thì suy nghĩ lớn hơn, miễn sao điều đó thực sự quan trọng với họ”. “Đừng viết để cho người ta thích mình, viết về điều gì quan trọng trong trái tim”, Mỹ Ngọc hé lộ bí quyết viết luận. Theo chủ nhân 10 học bổng ĐH hàng đầu Mỹ, cách chọn chủ đề, câu chuyện, giọng văn, cảm xúc thể hiện trong bài luận đều là những yếu tố làm nên bài luận tốt. “Nếu viết về một câu chuyện hay nhưng cách viết không cảm xúc thì không tốt, nhưng nếu có câu chuyện, cảm động nhưng giọng "phách” quá hoặc nghiêm quá cũng chưa chắc tốt được. Bài luận giống như món ăn, cần sự vừa vặn, chăm chút và nêm nếm từ chính trái tim, sự trải nghiệm, cá tính của người cầm bút”, Mỹ Ngọc ví.
![]() Một trái tim chân thành, không gượng ép giúp Ngọc chinh phục thử thách trong học tập và cuộc sống.
Sau khi tốt nghiệp ĐH Harvard, cô gái Việt tham gia một nghiên cứu mới ở bệnh viện về cải tiến cách thức chăm sóc cho bệnh nhân bằng thiền – “trị bệnh từ tâm”. Trong tương lai, Mỹ Ngọc dự định nộp đơn vào trường Y để theo đuổi ngành bác sĩ. Cô gái 25 tuổi tâm sự, nếu học thêm ngành bác sĩ thì thời gian sẽ kéo dài thêm khoảng 8 năm (4 năm học, 4 năm thực tập) nhưng đối với cô, đó là giấc mơ. “Miễn bản thân cố gắng đạt được chứ không quan trọng mình lớn tuổi cỡ nào”, cô gái gốc Việt tâm sự. Mỹ Ngọc đã chia sẻ câu chuyện về bài luận giúp cô vào ngôi trường danh tiếng nhất thế giới. Không phải những chủ đề cao siêu, bài luận là cảm giác và suy nghĩ của Ngọc từ lần đầu tiên mặc áo ngực cho đến khi phải thay nhiều loại áo ngực cỡ lớn hơn: “Khi cảm nhận sức ép từ thứ vải dưới lớp áo của mình, tôi nhận ra rằng tuổi thơ của tôi, cuối cùng cũng sẽ tan biến như mặt trời vậy”. Ngọc chia sẻ: “Tôi nộp đơn vào Harvard như một trò đùa. Đây là ngôi trường cuối cùng được thêm vào danh sách các trường tôi lựa chọn, và tôi chỉ làm vậy vì thủ tục giấy tờ khá đơn giản. Bởi tôi nghĩ mình sẽ được nhận, tôi không bận tâm đến việc cố gây ấn tượng với bất cứ ai và chỉ viết về những gì khiến tôi hạnh phúc. Trong trường hợp này là những chiếc áo ngực và những vì sao. Trên bức thư chấp nhận chính thức gửi qua đường bưu điện, đại diện Văn phòng tuyển sinh ĐH Harvard đã viết rằng: “Tôi thực sự hứng thú với bài luận về áo ngực của em!”.
![]() Cô gái gốc Việt sinh ra và lớn lên ở Long An, hiện đang theo học ngành Tâm lý học tại ĐH Harvard. (Ảnh: FBNV)
Nguồn cảm hứng này thực chất xuất phát từ một câu hỏi bổ sung của ĐH Chicago - trường đã yêu cầu một bài luận 500 từ về một thứ quần áo thực sự quan trọng đối với tôi. Tôi đã dùng lại nó cho bài luận phụ vào trường Harvard, và nó ở ngay dưới đây, nếu bạn muốn đọc: "Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên mình mặc áo ngực. Khi ấy tôi học lớp 5, tôi vừa từ trường về thì mẹ đưa cho tôi một miếng vải màu trắng để mặc bên trong áo sơ mi. “Bây giờ con đã là một cô gái lớn”, mẹ nói. “Con cần phải mặc cái này”. Và từ giây phút ấy, cuộc sống của tôi đã thay đổi mãi mãi. Cũng cùng năm ấy, tôi được dạy rằng một ngày nào đó mặt trời sẽ chết. Và khi cảm nhận sức ép từ thứ vải dưới lớp áo của mình, tôi nhận ra rằng tuổi thơ của tôi, cuối cùng cũng sẽ tan biến như mặt trời vậy. Tôi đã có chiếc áo ngực đầu tiên, rồi thứ hai, thứ ba, và chiếc thứ tư của tôi là chiếc áo dành cho một người phụ nữ trưởng thành, loại mà mẹ vẫn thường mặc. Với mỗi chiếc áo mới, tôi lại loại đi những chiếc áo cũ. Và ở góc sâu nào đó trong tủ quần áo tối tăm của tôi, có một đống những chiếc áo ngực cũ - những sợi vải đã sờn bị bỏ rơi. Trước đây, chúng từng rất rực rỡ khi còn là món đồ hữu dụng; nhưng rồi dần phai mờ khi trở thành những thứ đồ cũ thừa thãi của quá khứ. Chúng tồn tại ở một góc nhỏ của vũ trụ này, và đóng bụi ở đó như những vì sao đã chết - không sự sống, không còn ánh sáng rực rỡ. Với mỗi chiếc áo mới, tôi cảm thấy bàn tay tàn nhẫn của sự đổi thay đẩy tôi xa hơn vào một con đường mà tôi không thể quay lại. Những chiếc áo ngực mới ấy không còn có sự giản đơn như những chiếc đầu tiên nữa; chúng có thêm thật nhiều những nếp gấp, những mũi khâu, những diềm xếp và hoa văn; và cứ như thể, chúng được tạo ra để chống lại sự phức tạp, rắc rối đang lớn dần trong trách nhiệm của tôi vậy. Đôi lúc, khi tôi cảm thấy cơ thể mình quá lớn cho chiếc áo ngực hiện tại, tôi không thể, cũng không muốn mua một chiếc áo mới, bởi ý nghĩa tiềm ẩn sau mỗi lần đổi thay ấy - nếu có mỗi chiếc áo mới đồng nghĩa với cái chết của một vì sao… Vậy thì thế giới của người lớn đối với tôi cũng chẳng khác gì đêm đen kéo dài mãi mãi. Tôi đã cố để không giết chết thêm bất kì ngôi sao nào khác, nhưng sự kháng cự của tôi vẫn chưa đủ, và rồi tôi tìm thấy bản thân mình tiếp tục chất thêm một lớp áo, rồi lại lớp nữa, hết lớp áo này tới lớp khác vào chồng áo ngực cũ cứ lớn không ngừng trong tủ. Với ý nghĩ đó, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái kết, cho giây phút mà cả vũ trụ của tôi bị nhấn chìm trong hố đen sau cánh tủ quần áo ấy. Nhưng, tôi đã được cứu rỗi. Tôi đã học được rằng, cuộc sống này không đi theo một đường thẳng tuyến tính, mà theo một vòng tuần hoàn. Những vì sao mới có thể đã được sinh ra từ những tro tàn của những vì sao cũ, và bóng đen của cái chết lại được đong đầy ánh sáng của sự sống. Vì vậy, những điều mới được tạo ra chỉ là sự tái hiện của quá khứ trong một hình thù, một hình thức khác để phù hợp với hiện tại. Khi mặc một chiếc áo ngực mới không có nghĩa là tôi đang vứt bỏ đi con người cũ của mình, mà là đang định hướng lại bản thân để thích ứng với những sự thay đổi”. “Sự thay đổi, dù nghe thật to lớn và áp lực, thực chất cũng chỉ là một điều tự nhiên – như chồng áo ngực của tôi rồi cũng lớn dần. Dù thật khó để chấp nhận sự tồn tại của những chiếc áo ngực ấy trong cuộc sống của mình, tôi nhận ra mình cũng không thể sống thiếu chúng. Bởi, khi chúng ta lớn lên hay già đi, mọi thứ dường như càng dễ dàng thay đổi, và chẳng có gì đáng tin cậy hơn một chiếc áo ngực, cho chúng ta sự hỗ trợ, sự giúp đỡ cần thiết từ sâu thẳm bên trong, để chúng ta có thể vững vàng nắm lấy cuộc sống này", Ngọc viết lời kết trong bài luận.
Theo dantri.edu.vn |