35 năm- Một quãng thời quá dài. Không thiếu đất nước, dân tộc trên thế gian này cùng cảnh ngộ, cũng chiến tranh, cắt chia, hi sinh mất mát, cũng… hận thù! Nhưng họ bỏ qua, xóa nhòa để dang tay kéo ôm nhau được. Còn chúng ta? Hình như đây là điểm yếu nhất của người Việt, của dân tộc Việt?
Tối qua, VTV đưa tin I- Rắc tổ chức một cuộc gặp gỡ giữa những bà mẹ có con hi sinh trên chiến trường I- Rắc. Không ít bà mẹ Mỹ cũng đã bay hơn nửa vòng trái đất đến mảnh đất vẫn còn đầy thuốc súng mà con họ đã nằm xuống. Những bà mẹ không cùng màu da chủng tộc, nhưng cùng một nỗi đau mất con.
Những bà mẹ ấy cùng khóc và cùng ôm lấy nhau. Nước mắt, nỗi đau như không còn phân biệt, cách ngăn bởi những bất đồng ngôn ngữ, cũng như sự hận thù của những đứa con từng chĩa súng vào nhau trên hai đầu chiến tuyến.
Năm ngoái, những bà mẹ như thế cũng đã gặp nhau một lần trên đất Mỹ.
Họ gặp được nhau chỉ sau 7 năm kết thúc cuộc chiến.
Xem xong, không ngủ được, thức viết những dòng này.
Cuộc chiến trên đất Việt, cũng với người Mỹ, kết thúc hơn 35 năm rồi, vẫn chưa thể có được một cơ hội nào cho những bà mẹ hai phía ngồi lại với nhau. Thi thoảng, cũng đã có vài cuộc tìm đến, nhưng đó chỉ là những sự trở về đơn lẻ không có chút sơn phết nào của màu sắc quốc gia.
Ừ, có thể cái quãng cách giữa hai màu da, chủng tộc còn quá xa. Nhưng còn với những bà mẹ cùng giống nòi, cũng những mẹ Việt của những đứa con Việt cùng màu da tiếng nói?
Mà không chỉ câu chuyện… nước mắt, vòng tay của những bà mẹ Việt. Nhiều lần rồi tôi cứ thầm nghĩ: Tại sao chính phủ không dám và không gọi mời được tất tật những tổ chức chống đối của người Việt ở hải ngoại về nước, tổ chức đối thoại đàng hoàng, sòng phẳng với nhau để nghe xem vì sao người ta chống đối, họ chống đối, họ đòi hỏi cái gì? Biết đâu qua đó mà người ta vỡ lẽ ra, bắt tay ôm nhau được ?
Làm được điều này, nó vĩ đại hơn cả những... chiến thắng vĩ đại!
35 năm- Một quãng thời quá dài. Dịp 30- 4 rồi, tôi có viết mấy dòng này: Tại sao cứ đến dịp là lại đào xới thêm, sao không đóng lại để chìa bàn tay ra với nhau? Không thiếu đất nước, dân tộc trên thế gian này cùng cảnh ngộ như ta, cũng chiến tranh, cũng cắt chia, cũng hi sinh mất mát, cũng… hận thù! Nhưng họ bỏ qua, xóa nhòa để dang tay kéo ôm nhau được. Còn chúng ta?
Hình như đây là điểm yếu nhất của người Việt, của dân tộc Việt?
Và thêm một lần nữa, lại muốn trích lại mấy câu thơ đọc nhói lòng của chị Thanh Chung, một phụ nữ Việt hiện đang làm việc cho Quĩ nhi đồng Liên hiệp quốc (UNICEF) tại New York:
Sẽ cần thêm bao nhiêu thời gian
Để Ba mươi tháng tư thôi là ngày “Quốc hận”?
Sẽ cần thêm bao nhiêu tháng năm
Để “Quốc giỗ” cho những người tử trận
Không phân biệt thắng - thua, được - mất.
Trackback URL: http://www.vnweblogs.com/trackback.php?id=258719