Trang blog này nhằm lưu lại những bài viết của chính tác giả hoặc của những tác giả khác đã viết và công bố trên các ấn phẩm chính thức, trên phương tiện truyền thông đại chúng, và trên mạng Internet, về những vấn đề Kinh Tế, Văn hoá, Xã hội, Y tế & Giáo dục đang cần tìm hiểu...lúc tuổi già. Không biết nói gì hơn, ngoài lời được xin phép và trân trọng cám ơn các bạn có bài đăng lại trên Blog này.
Thứ Hai, 31 tháng 12, 2012
Về một con virut giữa đường
T/S Alan Phan
Cách đây 3 tháng, tâm hồn và thể xác tôi tràn đầy năng lượng và niềm tin vào tương lai cho cá nhân. Tôi vừa quyết định rời bỏ chức vụ và công việc ở Quỹ Viasa sau 12 năm gắn bó và ngồi vẽ ra một kế hoạch kinh doanh mới cho sự nghiệp. Tôi mơ mộng là mình có thể như Colonel Sanders của KFC; chỉ thành công ở tuổi trên 72 và tạo ra một tài sản có giá trị lớn hơn tất cà tài sản của cuộc đời làm ăn 75 năm trước đó.
Tôi say sưa lao đầu vào các ý tưởng sáng tạo, liên hệ lại các bạn đồng môn khắp thế giới, nhận và chia sẻ những phản hồi, nghiên cứu, đề nghị…, cũng như tìm đối tác và cộng tác viên phụ giúp. Tôi cũng bay đi nhiều nơi để thảo luận và thương lượng. Ngọn lửa mới bừng lên trong lòng tôi những niềm vui và hy vọng mới; cũng như những thất vọng khó tránh khi đào sâu vào bất cứ vấn đề nào. Tôi mất cân bằng trong việc chăm sóc phần cơ thể và tinh thần.
Một gặp gỡ tình cờ
Cho đến một buổi chiều…tôi gặp đồng chí vi rút “lạ”. (Muốn đặt tên là X nhưng sợ bị phạm húy). Không tên, không hình dạng, không cả chào hỏi, nàng vi rút đi vào đời tôi rất tự nhiên như người nhà…và chỉ vài giờ đồng hồ sau, tôi bò càng trên giường với ho hen, đờm mũi và một tình trạng tệ hơn những khi tình cùng tiền rủ nhau đi chơi …Tôi phải hủy chuyến đi Mỹ vào giữa tháng 11 và cho đến hôm nay, sau lễ Giáng Sinh, nàng vi rút vẫn lưu luyến bên tôi không muốn rời bỏ.
Ông bác sĩ tóc bạc phơ mắng tôi không tiếc lời. Ông lập đi lập lại những cảnh báo ông đã khuyên tôi hơn 15 năm trước. Rằng một thế quân bình trong thiên nhiên luôn hiện diện ở mọi nơi. Tất cả các lực xấu tốt đều có mặt và đều chung sống hòa bình nếu tương quan lực lượng cân bằng. Cho đến một ngày, khi phe ác hay phe thiện yếu đi, chiến tranh hay tranh chấp sẽ xẩy ra và kẻ mạnh sẽ thắng. Đôi khi là những con vi rút không tên cực kỳ hiểm độc, đôi khi là một môi trường sống vô cùng khắc nghiệt, đôi khi lại có thể là một hài hòa tuyệt diệu của tạo hóa. Nhìn ra xã hội, khi cái Ác lên ngôi, những tha hóa suy đồi vô cảm ngự trị. Khi Chân Thiện Mỹ là chỉ nam thì đó là thời cực thịnh của đạo đức thánh hiền.
Sức mạnh nội tại
Vì xao lãng chăm sóc cho sức mạnh nội tại của cơ thể và giữ vững sức đề kháng, tôi đã mời gọi các bác vi rút vào nhà tàn phá. Ông nói cứ nhìn 6 tháng qua, sức khỏe anh đã xuống cấp tồi tệ và giải pháp duy nhất là quên moị chuyện khác trong đời sống mà quay về chăm chú vào thân thể. Ông ra lệnh là 6 tháng tới, tôi không được đụng tay vào bất cứ dự án kinh doanh nào. Toàn thời gian, chỉ thuần túy tập luyện thân thể và theo một chương trình ăn uống bổ dưỡng trong lành. Sợ chết thì phải nghe lời ông bác sĩ già này vậy.
Tôi cũng đã suy nghĩ nhiều về sự so sánh của ông trong 15 năm qua và không có gì để phản bác. Nhưng đầu óc rảnh rang, tôi lại liện tưởng đến những tư duy về chuyện nhỏ là sức khỏe của cá nhân mình và một chuyện lớn hơn là sức khỏe của cả xã hội.
Nhìn ra xã hội
Mọi quốc gia lớn nhỏ mạnh yếu đều có một sức mạnh nội tại nào đó thể hiện qua các tài sản cứng mềm, cũng như những hình thức thế đứng trong thể chế kinh tế, chánh trị, quân sự hay văn hóa toàn cầu. Chúng tạo nên một sức đề kháng chống lại những tấn công làm suy yếu hệ thống và đôi khi tan rã chế độ quyền lực. Hiện nay, khi khối tư bản thắng thế, sức mạnh và tài sản kinh tế thường quyết định sự cân bằng lực lượng.
Khi nhìn lại mùa xuân Á Rập vừa rồi ,tôi nghĩ rằng các ông Mubarak hay Ghadafi chắc phải có cái nhìn sai lạc về khả năng đề kháng của chế độ các ông trước thực tại mới của tình hình thế giới và nội địa cúa Ai Cập hay Lybia thời đó. Sự sai lầm về nhận định và phân tích về kinh tế của các ông là những nguyên nhân chính gây sự đỗ vỡ cho sự nghiệp. Các ông quên rằng trong nền chánh trị toàn cầu của tư bản, thị trường quyết định tất cả và khi dân chúng lo sợ cho sự bất ổn về thu nhập hay an sinh xã hội, cùng những bất công của các giai cấp, là lúc họ bày tỏ sự bất mãn nhiều nhất.
Cuối cùng, kinh tế, không phải chánh trị, sẽ quyết định bàn cờ lịch sử. Các lãnh đạo Mỹ, Nhật, Âu, Úc và cả Trung Quốc đều hiểu rõ điều này.
Mối đe dọa thực sự
Và những nhóm được xếp hạng vào “các thế lực thù địch” cũng hiểu rõ điều này. Là cường quốc số 1 của thế giới, không quốc gia nào có nhiều thế lực thù địch như Mỹ. Từ những anh chị đánh võ mồm đến các tay ôm bom thứ thiệt, các nhóm thù địch Mỹ, trong và ngòai nước, nhiều hơn các vi rút trong những ống cống. Tuy nhiên, lãnh đạo Mỹ vẫn tự tại bình thản vì sức đề kháng nội tại khá cao trong đó sự ổn định của kinh tế và sự thỏa mãn của đa số người dân là hai yếu tố then chốt. Trong khi đó, qua sự che dấu và trốn tránh, chúng ta có thể thấy rõ sự yếu kém về sức đề kháng của xã hội Trung Quốc. Chỉ cần một vài con vi rút tình cờ gặp giữa đường, cả một hệ thống có thể nằm liệt giường như ông già Alan.
Nói cho cùng, ở bất cứ xã hội nào, cuộc sống con người vẫn vô cùng mong manh. Tôi nhìn những ngọn gíó đông cuốn đi không thương tiếc những chiếc lá xanh còn sót lại của mùa thu mà luôn ngỡ ngàng. Trong cái quân bình mong manh đó, chỉ cần một con vi rút không tên, không hình dạng…cũng đủ làm hoảng loạn cà một hệ thống mà ai củng cho là bền vững. Một chiếc máy tính mới toanh, một quân đội hùng mạnh bậc nhất, một hệ thống kiểm soát an toàn thật chặt chẽ.
Gần đây, người ta nói nhiều về ngày tận thế. Những kịch bản hấp dẫn là sự xâm lược của người ngoài hành tinh, thiên thể rơi từ vũ trụ, thiên tai của biến đổi khí hậu…Tôi thì lại cho rằng văn minh hiện nay của nhân loại (hay một vài chế độ nào đó) có thể bị chôn vùi trong cát bụi bằng những con vi rút rất bình thường của thiên nhiên, không tên, không hình dạng và không báo trước.
Alan Phan
Chủ Nhật, 30 tháng 12, 2012
Thứ Năm, 27 tháng 12, 2012
Thứ Tư, 26 tháng 12, 2012
Thứ Năm, 20 tháng 12, 2012
Xin mời nghe bài hát Papa.
Chắc đã nhiều bạn nghe bài Papa do Paul Anka trình bày trên youtube, tuy vậy tôi vẫn muốn mời mọi người nghe lại, các bạn già cũng như các bạn trẻ. Bởi vì bài hát ít lời nhưng gửi gắm nhiều, nhạc trữ tình tha thiết, giọng truyền cảm. Tôi nghe và đã ứa nước mắt, khóc rồi lại thấy mừng, hóa ra mình còn có thể khóc được. Hóa ra Tây hay Ta thì tình yêu cha mẹ và con cái bao giờ cũng vậy thôi. Đó là tình yêu muôn thủa. Thứ Tư, 19 tháng 12, 2012
Phim tài liệu: Ngày lịch sử
Những ngày đầu 1955, Hà Nội đỏ rực cờ hoa, cổng chào, biểu ngữ. Hàng chục vạn người dân như nước chảy đổ về quảng trường Ba Đình lịch sử.
Ngày 2/9/1945, tại quảng trường Ba Đình, Bác Hồ đọc tuyên ngôn độc lập. Và cũng tại nơi đây, ngày 1/1/1955, Chủ tịch Hồ Chí Minh và chính phủ từ kháng chiến trở về ra mắt nhân dân thủ đô Hà Nội.
"Thưa toàn thể đồng bào trong nước và ngoài nước,cùng toàn thể bộ đội, cán bộ và nhân viên, sau 8, 9 năm toàn quân và toàn dân ta kháng chiến gian khổ và anh dũng, chính nghĩa đã thắng lợi, chiến tranh đã chấm dứt, hòa bình đã lập lại, chính phủ đã lại về thủ đô", trích bài diễn văn của Bác.
Những thước phim tài liệu quý giá này đã được đạo diễn người Nga Vladimir Echourine ghi lại một cách sống động và chân thực trước, trong và sau ngày lịch sử 1/1/1955.
Toàn văn bài phát biểu của chủ tịch Hồ Chí Minh, không khí lễ mít tinh, diễu binh, diễu hành tại quảng trường Ba Đình ngày lịch sử 1/1/1955 sẽ được giới thiệu qua bộ phim tài liệu "Ngày lịch sử".
Chủ Nhật, 16 tháng 12, 2012
Mỹ công bố tên tuổi nạn nhân vụ nổ súng
Vụ thảm sát khiến nước Mỹ có thể phải xem xét đạo luật về sở hữu vũ khí tư nhân
Tất cả 20 trẻ em thiệt mạng trong vụ nổ súng tại trường học ở bang Connecticut ở trong độ tuổi từ sáu đến bảy tuổi, theo một danh sách chính thức các nạn nhân đã chết.
Người đứng đầu cơ quan giám định y tế của tiểu bang này cho hay tay súng đã sử dụng một khẩu súng trường làm vũ khí chính và tất cả các nạn nhân đều bị bắn nhiều lần.
Các bài liên quanHung thủ dùng súng trường tấn côngTổng thống Mỹ lên tiếng sau vụ tấn công27 người chết trong vụ bắn súng ở MỹChủ đề liên quanHoa KỳTay súng, được truyền thông nêu tên là Adam Lanza, đã hạ sát mẹ đẻ của mình trước khi lái xe đến trường và khai hỏa.
Sáu người lớn, tất cả đều là phụ nữ, cũng bị giết chết trước khi tay súng nổ súng tự sát.
Hiệu trưởng của trường Sandy Hook ở Newtown, Dawn Hochsprung, nằm trong danh sách những người bị bắn chết, cùng với các nạn nhân lớn tuổi khác là Rachel DaVino, Anne Marie Murphy, Lauren Russo, Mary Sherlach và Victoria Soto.
Trẻ ít tuổi nhất bị sát hại là Noah Pozner, vừa kỷ niệm sinh nhật lần thứ sáu của em chỉ ngay tháng trước.
Hầu hết trẻ em bị giết chết hôm thứ Sáu là các trẻ gái và gần như tất cả đều 6 tuổi.
Một phụ nữ làm việc tại trường là người duy nhất bị bắn nhưng sống sót.
Tổng thống tới thăm
Tên tuổi nạn nhân
Charlotte Bacon, 6
Daniel Barden, 7
Rachel Davino, 29
Olivia Engel, 6
Josephine Gay, 7
Ana Marquez-Greene, 6
Dawn Hochsprung, 47
Dylan Hockley, 6
Madeleine Hsu, 6
Catherine Hubbard, 6
Chase Kowalski, 7
Jesse Lewis, 6
James Mattioli, 6
Grace McDonnell, 7
Anne Marie Murphy, 52
Emilie Parker, 6
Jack Pinto, 6
Noah Pozner, 6
Caroline Previdi, 6
Jessica Rekos, 6
Avielle Richman, 6
Lauren Russo, 30
Mary Sherlach, 56
Victoria Soto,27
Benjamin Wheeler, 6
Allison Wyatt, 6
Đầu ngày thứ Bảy, Trung úy Paul Vance, cảnh sát tiểu bang Connecticut cho hay tay súng đã xông vào ngôi trường khi trước đó không hề được phép.
Ông nói các nhà điều tra đã thu thập được các bằng chứng về động cơ của hung thủ
Tổng thống Barack Obama đã đến thăm Newtown hôm Chủ Nhật để gặp gỡ các gia đình và nói chuyện tại buổi thắp nến cầu nguyện.
Sau vụ tấn công, ông kêu gọi nước Mỹ "hành động có ý nghĩa" chống lại tội phạm sử dụng súng ở Mỹ.
"Chúng ta đã trải qua quá nhiều những lần như thế này," ông nói trong một thông điệp nhiều cảm xúc từ Nhà Trắng.
Hung thủ đã giết hại mẹ đẻ ở ngôi nhà hai người đang ở chung, trước khi lái xe của bà đến trường và nổ súng.
Tin cho hay khẩu súng được sử dụng trong vụ tấn công được đăng ký bằng tên của mẹ hung thủ.
Có những tin tức trái ngược về việc liệu bà mẹ của tay súng từng làm việc tại trường học này trong quá khứ hay không.
Người đứng đầu cơ quan xét nghiệm y tế tiểu bang Connecticut, H Wayne Carver cho hay tay súng đã bắn tất cả các nạn nhân ở trường bằng một khẩu súng trường bán tự động, ít nhất một số nạn nhân đã bị giết từ khoảng cách gần.
Điều quan trọng nhất
"Tôi thật may mắn nếu có thể cho quý vị biết đích xác tôi đã tìm thấy bao nhiêu phát súng được bắn ra"
Quan chức xét nghiệm y tế
Khi được hỏi đã có bao nhiêu phát súng, ông trả lời:
"Tôi thật may mắn nếu có thể cho quý vị biết đích xác tôi đã tìm thấy bao nhiêu phát súng được bắn ra."
Tin tức ban đầu cho rằng sát thủ đã sử dụng hai khẩu súng mà người này sở hữu.
Người được cho là cha của hung thủ, Peter Lanza, nói gia đình của ông “đang phải vật lộn về tinh thần trước những gì đã trải qua ".
"Gia đình chúng tôi cũng đang đau buồn cùng với tất cả những người đã bị ảnh hưởng bởi thảm kịch vô cùng to lớn này", ông Lanza nói trong một tuyên bố.
Hôm cuối tuần, Thống đốc bang Connecticut Dannel Malloy đã đọc một thông điệp trên truyền hình và nói rằng các em bé đã "bị lấy đi khỏi tổ ấm gia đình của các em quá sớm".
"Điều quan trọng nhất bây giờ là tình yêu, lòng can đảm và tình thương", ông nói.
Cảnh sát công bố tên nạn nhân vụ thảm sát tại trường học
Cảnh sát bang Connecticut đã công bố tên 26 người - gồm có 18 em nhỏ - bị bắn chết hôm thứ Sáu trong một cuộc tàn sát tại trường học làm rúng động Hoa Kỳ và các nơi khác.
Một phát ngôn viên cảnh sát công bố tên các nạn nhân chiều ngày thứ Bảy, khẩn khoản yêu cầu các nhà báo tại cộng đồng Newtown tôn trọng sự riêng tư của các gia đình đang đau khổ. Danh sách gồm tên 12 em gái và 8 em trai - tất cả đều từ 6 đến 7 tuổi và học lớp một. Sáu nạn nhân người lớn đều là phụ nữ.
Trước đó một ít lâu, Giám định Y khoa trưởng của Connecticut, ông H. Wayne Carver nói ông và các nhân viên làm việc suốt đêm để hoàn tất công tác giảo nghiệm. Ông nói ông tin là tất cả nạn nhân trẻ em đều thuộc lớp một - lớp hầu hết các em 6 tuổi theo học tại các trường học Mỹ.
Hung thủ Adam Lanza.xHung thủ Adam Lanza.
Ông Caver nói tất cả những nạn nhân bị giết vì nhiều phát súng do một loại “vũ khí dài,” trước đó được xác nhận là súng liên thanh Bushmaster AR-15 gây ra. Phúc trình trước đó cũng cho biết có hai khẩu súng bán tự động nằm cạnh xác của hung thủ và một súng liên thanh khác trong xe của tay súng này. Các giới chức nói hung thủ chết tại hiện trường vì vết thương tự bắn.
Ông Carver cũng nói việc giảo nghiệm tử thi hung thủ, được nhận diện trước đó là Adam Lanza 20 tuổi, và mẹ anh ta - bị con trai giết trước đó tại một địa điểm khác - sẽ được thực hiện vào ngày Chủ Nhật.
Sáng thứ Bảy, cảnh sát nói hung thủ không phải được tự do đi vào Trường Tiểu học Sandy Hook, hôm thứ Sáu như đã loan báo trước đây. Ông không nói rõ Lanza đã vào trường như thế nào, nhưng cho biết là cuộc điều tra đang tiến hành.
Nhà chức trách Hoa Kỳ chưa xác định động cơ của vụ tàn sát, xảy ra cách thành phố New York 130 kilômét về phía đông bắc.
Thứ Năm, 6 tháng 12, 2012
Thứ Ba, 4 tháng 12, 2012
Chủ Nhật, 2 tháng 12, 2012
The Way Home - Đường Về Quê
The Way Home lôi cuốn người xem chính là ở cái tình, giữa người và người với nhau. Khi xem phim này tôi đã cố kìm nén nước mắt của mình không rơi nhưng không thể nào kìm nổi, mỗi thước phim của The Way Home luôn lấy đi những dòng nước mắt của bạn không phải vì cái chết ung thư hay những mối tình đau thương này nọ, mà chính là hình ảnh, hình ảnh người bà ngoại câm hết lòng thương yêu đứa cháu, cái lưng khòm sau bao tháng ngày vất vả, đi lại chỉ có thể dựa vào một chiếc gậy con con. Khuôn mặt thì lấm thấm đầy vết chân chim, ngôi nhà lụp xụp, nằm trên một triền núi đầy đá lổm chổm.Tôi khóc khi nhìn thấy hình ảnh xót xa ấy khi ngẫm lại về bản thân.
Sự hỗn xược của San woo đối với bà, đánh cắp trâm cài của bà để đi mua pin, giấu dép làm cho bà phải bị bộ trên những con đường cát đầy đá....tôi đã khóc vì những hành động quá trẻ con của San woo, tôi khóc vì tôi thương bà, bà bị câm mà...bà có nói gì San woo đâu..mà không trách lấy nó một câu...vẫn yêu thương, chiều chuộng nó..nhưng nó nào có biết..có cứ cáu gắt với bà...Đêm tối, gió rét, nó đi vệ sinh mà còn bắt bà ngồi ngoài trông chừng cho nó, sức bà già yếu nào chịu đựng được nhưng cơn gió như thế chứ?? Bà thương nó, hỏi nó muốn ăn gì, nó bảo muốn ăn Kentucky chicken, thế là bà lặn lội giữa cơn mưa to để mua con gà về làm món Kentucky chicken cho nó....nó khóc, nó giận dỗi vì bà làm không được nhưng nó nào biết sáng hôm sau bà đã lăn ra bệnh vì sốt. Rồi bà cố gắng kiếm tiền mua giày mới cho nó, mua Chocopie cho nó, cho nó tiền để nó có thể mua cục pin mới...San woo đã bật khóc khi thấy số tiền ấy, nó đã bắt đầu yêu thương bà hơn so với cái ngày đầu gặp bà mà không thèm chào, còn làm "bậy" lên đôi giày duy nhất của bà, không chịu cho bà xoa đầu vì : bà dơ quá.
Lúc trước khi trở về Seoul San woo đã thức trắng cả đêm xỏ hết chỉ lên tất cả các cây kim khâu cho bà, nó ngồi vẽ hết những bức hình nguệch ngoạc với những dòng chữ : Cháu nhớ bà, Từ San woo gửi đến bà ngoại.....nó đã từng chỉ bà cách viết nhưng bà già rồi, bà không thể nào nhớ được, nó đã khóc, nó nói : Bà hãy ráng nhớ đi, để rồi khi cháu nhận được thư, cháu biết đó là bà, cháu sẽ lập tức trở về với bà.....
Coi xong hết cuốn phim, ngồi ngẫm lại tôi vẫn còn khóc, những hình ảnh ấy cứ đọng mãi lại trong trí óc của tôi không tài nào thoát ra được. Kết phim với một dòng chữ ngắn ngủi : Gửi tặng đến những người bà. Nhưng tôi nghĩ rằng không chỉ là gửi đến những người bà, mà còn cả những người con, những người cháu. Hãy thức tỉnh họ khi họ đang rơi quá sâu vào một cuộc sống đầy vật chất hiện nay, họ đang dần quên đi những người xung quanh mình, họ đang dần mất đi sự yêu thương đối với người thân.
Đường về nhà...con đường ấy thấp thoáng hai bóng người...một già...một trẻ....
Link vietsub : 1/2 http://www.megaupload.com/?d=7S5Y9CBT
2/2 http://www.megaupload.com/?d=QBG9HAJF
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)