Thứ Sáu, 31 tháng 3, 2017

Đêm nhạc của ca sĩ Lộc Vàng ở TP.HCM bị hủy vào giờ chót

Đêm nhạc “Lộc Vàng – một đời lận đận vì yêu nhạc vàng” vào tối 30.3.2017 tại TP.HCM đã không diễn ra như dư định khi vào giờ chót BTC thông báo chương trình này bị hủy bỏ.
Dem nhac cua ca si Loc Vang o TP.HCM bi huy vao gio chot - Anh 1
Lần đầu tiên được vào Sài Gòn hát cho khán giả phương Nam nghe những bài nhạc tiền chiến nên cả người hát là ca sĩ Lộc Vàng lẫn khán giả đều rất rất háo hức chờ đợi đến giờ biểu diễn. Đêm nhạc của ca sĩ Lộc Vàng do bạn bè của ông cùng những người đồng nghiệp ở Sài Gòn đứng ra tổ chức tại phòng trà Juliet's Garden, phường 14, Q.Bình Thạnh TP.HCM. Trước ngày biểu diễn đêm nhạc Lộc Vàng – một đời lận đận vì yêu nhạc vàng trước đó cũng đã được nhiều tờ báo đưa tin.
Là đêm diễn duy nhất của nghệ sĩ Lộc Vàng tại Sài Gòn, nên nhiều khán giả yêu mến ông đã đặt vé trước, nhưng do không gian của phòng tra hạn chế nên sau đó chương trình đã bị “cháy vé” trước giờ biểu diễn.
Theo bố trí thì 20 giờ chương trình mới bắt đầu, nhưng từ 17 giờ nhiều khán giả đã đến ngồi kín phòng trà cũng như tranh thủ chụp hình lưu niệm với ca sĩ Lộc Vàng.
Tuy nhiên đến hơn 20 giờ, chương trình vẫn chưa được diễn ra, khán giả bắt đầu nóng ruột. Sau đó, đến 21 giờ 15, BTC chức bất ngờ thông báo “vì một vài lý do đêm diễn không được diễn ra mang khán giả thông cảm và hẹn lại một dịp khác”. Nhiều người tỏ ra khá bất ngờ và khá thất vọng với thông báo từ phía BTC. Sau đó người dẫn chương trình mời ca sĩ Lộc Vàng ra sân khấu để nói lời xin lỗi với khán giả.
Xuất hiện trên sân khấu, nghệ sĩ Lộc Vàng tỏ ra khá điềm đạm, bình tĩnh, ông trình bày với khán giả có đoạn như sau: “Lẽ ra là tôi rất hào hứng để mà mang tiếng hát, mang cái nền âm nhạc của Việt Nam trước năm 1954 để phục vụ cho khán giả yêu cái dòng nhạc này. Vừa rồi có mấy ngươi ở tận Đồng Nai biết tôi vào đây hát cũng đã đến đây, tôi cũng rất là cảm động. Nhưng mà ngày hôm nay thì với BTC như thế nào thì tôi cũng chưa biết rõ được. Tôi xin lỗi tất cả quý vị để hẹn đến một dịp nào khác, khi BTC làm việc được thì tôi sẽ quay lại phục vụ quý vị”, ông nói.
Dù không được nghe ca sĩ Lộc Vàng hát, khi ông vừa dứt lời nhiều người tỏ ra thông cảm và bên dưới cũng không có bất cứ phản ứng nào, tất cả dánh cho ca sĩ Lộc Vàng bằng những tràng pháo tay để cổ vũ tinh thần cho ông
Dem nhac cua ca si Loc Vang o TP.HCM bi huy vao gio chot - Anh 2
Ca sĩ Lộc Vàng nói lời xin lỗi với khán giả khi bị hủy đêm nhạc vào giờ chót
Khi người dẫn chương trình dặt câu hỏi: “Đây là lần thứ mấy chú vào Sài Gòn rồi và cảm giác của chú với Sài Gòn, với khán giả Sài Gòn như thế nào?”. Nghệ sĩ Lộc Vàng cho biết: “Tôi cũng vài lần vào Sài Gòn rồi nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy rất vui, rất cảm động với quý khách ở đây…”. Nghệ sĩ Lộc Vàng chỉ nói được đến đó thì bất ngờ hệ thống âm thanh của phòng trà bị mất nên sau đó ông đành bước vào bên trong….
Về nguyên nhân vì sao chương trình bị hủy sát giờ biểu diễn, ông Lê Trung người đứng ra tổ chức cho biết chương trình chưa thể tổ chức vì BTC chưa có giấy phép của Sở VHTT TP.HCM.
Dem nhac cua ca si Loc Vang o TP.HCM bi huy vao gio chot - Anh 3
Đại diện BTC xin lỗi khán giả vì hủy đêm nhạc của ca sĩ Lộc Vàng
Khi chúng tôi đặt câu hỏi với ông Lê Trung, BTC cũng như chủ phòng Juliet's Garden đã làm văn bản gởi các cơ quan chức năng để xin phép tổ chức đêm nhạc của ca sĩ Lộc Vàng trước đó chưa, ông Trung cho biết: “Chúng tôi nghĩ đây là chương trình ca nhạc thường kỳ của phòng trà nên không có văn bản gửi đến các cấp để xin phép". Ông Trung cho biết sẽ tìm hiểu thêm về thủ tục xin phép từ cơ quan chức năng để có thể tổ chức đêm nhạc cho ca sĩ Lộc Vàng trong những lần tới.
Một số hình ảnh trong đêm nhạc bị hủy của ca sĩ Lộc Vàng
Dem nhac cua ca si Loc Vang o TP.HCM bi huy vao gio chot - Anh 4
Ca sĩ Lộc Vàng buổi chiều trước giờ biểu diễn
Dem nhac cua ca si Loc Vang o TP.HCM bi huy vao gio chot - Anh 5
Từ 18 giờ đã có nhiều khán giả đến tìm ông để chụp hình lưu niệm
Dem nhac cua ca si Loc Vang o TP.HCM bi huy vao gio chot - Anh 6
Bên cạnh những khán giả lớn tuổi vẫn có những người còn rất trẻ mến mộ ca sĩ Lộc Vàng
Dem nhac cua ca si Loc Vang o TP.HCM bi huy vao gio chot - Anh 7
Còn hơn 1 giờ nữa mới biểu diễn nhưng nhiều khán giả đã đến sớm
Dem nhac cua ca si Loc Vang o TP.HCM bi huy vao gio chot - Anh 8
Khi tuyên bố hủy chương trình, nhiều vị khán giả tìm đến ca sĩ Lộc Vàng để động viên thăm hỏi
Dem nhac cua ca si Loc Vang o TP.HCM bi huy vao gio chot - Anh 9
Nhiều khán giả trẻ tỏ ra rất ngạc nhiên khi nghe BTC thông báo hủy đêm diễn
Sau khi thông báo bị hủy đêm nhạc, ca sĩ Lộc Vàng vẫn vui vẻ chụp hình chung với nhiều người hâm mộ
Dem nhac cua ca si Loc Vang o TP.HCM bi huy vao gio chot - Anh 10
Dem nhac cua ca si Loc Vang o TP.HCM bi huy vao gio chot - Anh 11
Dem nhac cua ca si Loc Vang o TP.HCM bi huy vao gio chot - Anh 12
Dem nhac cua ca si Loc Vang o TP.HCM bi huy vao gio chot - Anh 13
Dem nhac cua ca si Loc Vang o TP.HCM bi huy vao gio chot - Anh 14
Tiểu Vũ - Tú Viên

Trả lại gì, sau trật tự vỉa hè

Nếu so sánh với vỉa hè 50 năm xưa, vỉa hè TP.HCM hôm nay cho thấy tác phong sống thiếu kỷ luật là phổ biến. Chẳng những nếp sống này ngăn cản sự phát triển của một thành phố trên 12 triệu dân, mà còn tạo những bất ổn khôn lường về mặt an ninh cho cư dân thành phố.
Trước năm 1975...
Trước năm 1975, vỉa hè rất thông thoáng. Vỉa hè là nơi công cộng, do trật tự đô thị quản lý, dành cho người đi bộ. Ngoại trừ vài nơi đặc biệt có vỉa hè rộng như vỉa hè khách sạn Continental, vỉa hè góc Tự Do - Lê Lợi (nơi có tiệm bánh Givral, nay là góc đường Đồng Khởi - Lê Lợi), người ta kê thêm một dãy bàn cà phê sát bên trong vỉa hè hay đặt vài sạp báo... ít thấy nơi nào có hiện tượng mà bây giờ gọi là “lấn chiếm vỉa hè”. Do đó dân chúng có vỉa hè rộng đi bộ, ngoài đi công việc còn thả bộ dạo chơi mà tiếng lóng gọi là “bát phố”, rất được thanh niên ưa chuộng.
Bát phố trên vỉa hè Chợ Cũ hay vỉa hè trong Chợ Lớn như đường Tổng Đốc Phương (nay là Châu Văn Liêm), Nguyễn Trãi, có thể gặp những chiếc xe đẩy bán hủ tíu hay cháo lòng... Cũng hay gặp những người bán hàng rong quẩy gánh rao mời, gặp khách mua, họ đặt gánh xuống năm mười phút, mua bán xong lại quẩy gánh lên trả lại vỉa hè cho người đi bộ.
Trung tâm Sài Gòn trước 4.1975 trong điều kiện chiến tranh vẫn trật tự, quy củ. Ảnh Life
Thời đó, không thấy cơ quan công quyền lấn chiếm vỉa hè. Thời đó, người dân cũng không lấn chiếm. Những người có nhà mặt tiền và mở cửa tiệm thì luôn luôn chỉ tiến hành buôn bán trong nhà, phía sau khung cửa cái. Các cửa tiệm thuốc tây chỉ có một vật đặt trên lề đường: tấm bảng hiệu di động rộng khoảng 40cm, dài 80cm, đặt sát cửa tiệm, không chiếm bao nhiêu diện tích. Chủ nhân các ngôi nhà mặt tiền, những buổi tối trời nóng nực thì mở toang cánh cửa, bắc ghế ngồi chơi bên trong cửa, không ngồi ra ngoài vì sợ vướng chân người đi bộ.
Sau năm 1975
Chiều 30.4 sang ngày 1.5.1975, dân chúng thấy trên đường phố, trên vỉa hè quân trang, áo lính, giày đinh vất thành đống. Sau vài ngày chúng được dọn dẹp sạch sẽ. Những ngày này không ai muốn mang các thứ “tàn dư” cuộc chiến về nhà, nên có lẽ chúng được dọn dẹp bởi các toán tình nguyện xung phong lập lại trật tự và nếp sống bình thường cho thành phố lúc đó còn mang tên Sài Gòn.
Sau những ngày cờ xí rợp trời, mít tinh to nhỏ, Sài Gòn dần trở lại bình thường... Nếp sống rộn rịp tái lập, các cửa hàng mở ra, những người bán hàng rong xuất hiện trên các vỉa hè cùng với các khu vực “chợ trời” cũng rụt rè hoạt động. Thời gian đó không lâu, bởi những ngày tiếp theo là các chiến dịch “bài trừ văn hóa phản động đồi trụy”, “đánh tư sản mại bản”, “cải tạo công thương nghiệp”... Một phần dân chúng đi kinh tế mới, số còn lại rút vào hoạt động chậm, vỉa hè vắng bóng người đi, vắng bóng các hoạt động của một thành phố lớn, náo nhiệt để dần dần trở nên nhếch nhác.
Dân chúng không còn biết chức năng của vỉa hè là gì. Vỉa hè thuộc về ai? Ai có trách nhiệm quản lý nó, giữ gìn an ninh trật tự cho nó?
Những ngày tiếp theo nữa, người ta thấy các chốt dân phòng xuất hiện, các điểm bán gạo, bán thực phẩm, bán nhu yếu phẩm của nhà nước mọc lên ngoài phố. Một số lòng đường hay vỉa hè rộng rãi được trưng dụng cho việc này. Nếu người viết không lầm thì sự lấn chiếm vỉa hè công khai và bởi chính quyền bắt đầu từ những ngày này...
Các sự việc đó, xảy ra vào thời đó, dễ được dân chúng chấp nhận vì cuộc sống của thành phố sau tháng 4.1975 chịu một sự đứt gãy mạch sống thông thường, cần các biện pháp khẩn cấp để ổn định, vì chính quyền mới có uy thế riêng, và các thành viên của nó cho thấy thanh bạch, sống và hoạt động vì lý tưởng.
Sau khoảng thời gian đó, việc lấn chiếm vỉa hè nếu sớm dừng lại, các cơ quan công quyền sớm trả lại vỉa hè cho người đi bộ thì tình hình đã tốt hơn nhiều. Khi xã hội dần chuyển sang thời bình, nếp sống chuyển về xây dựng kinh tế, xây dựng hạnh phúc cá nhân, xã hội cần chuyển nhiều hơn về hướng dân sự hóa, về hướng thượng tôn pháp luật. Cơ quan công quyền cần là nơi nêu gương kỷ luật, nhưng nhiều cơ quan vẫn giữ nếp thời chiến, thời bao cấp. Việc lấn chiếm vỉa hè như vậy nêu gương xấu coi thường kỷ cương, vì lợi riêng mà tranh giành sự tiện lợi và quyền lợi với cộng đồng. Và cộng đồng dân cư cũng nhìn vào cơ quan công quyền mà khinh lờn phép nước, từ vô kỷ luật việc nhỏ tới vô kỷ luật việc lớn, từ vô kỷ luật tự phát tới vô kỷ luật có liên kết... Bốn chục năm trôi qua, đốm lửa có nguy cơ thành đám cháy lớn...
Cho một mục tiêu xa hơn
Dân chúng không còn biết chức năng của vỉa hè là gì. Vỉa hè thuộc về ai? Ai có trách nhiệm quản lý nó, giữ gìn an ninh trật tự cho nó?
Chức năng của nó không còn là để đi bộ, vì có mấy ai đi bộ được trên vỉa hè? Các chức năng khác lấn át chức năng của nơi đi bộ mất rồi! Người đi bộ cảm thấy việc đi trên vỉa hè như là đi nhờ, đi vụng và thường phải tránh xuống lòng đường nhường vỉa hè cho những chiếc bàn cà phê, cho những người ăn nhậu, cho một bãi giữ xe hay cho một nhóm bảo vệ...
Chiến dịch dọn dẹp lại vỉa hè ở TP.HCM. Ảnh: Lê Ngọc
Vỉa hè thuộc về công cộng, hay thuộc về chủ nhân ngôi nhà có vỉa hè trước cửa? Hay thuộc về công an phường, về nhóm dân phòng nơi có vỉa hè? Hình như ai cũng có quyền trên người đi bộ cô đơn, yếu ớt!
Khi người đi bộ trên vỉa hè bị móc túi, giật túi xách, ai là người truy tìm thủ phạm? Nếu có đụng chạm hay bị hành hung, ai sẽ bảo vệ khách bộ hành? Ai có trách nhiệm thiết lập trật tự trên một vỉa hè bị lấn chiếm, bị che chắn hay thi công, đào bới nguy hiểm cho người đi bộ? Chẳng phải đã có nhiều tai nạn chết người trong sự vô tâm của cơ quan chức năng rồi sao?
Nhu cầu trả lại vỉa hè cho người đi bộ là động lực của “chiến dịch” dọn dẹp lại lề đường, vỉa hè tại TP.HCM. Chiến dịch này được báo chí tường thuật và phản hồi với nhiều dư luận trái chiều sống động... Bản thân việc tiến hành chiến dịch cũng tự điều chỉnh theo dư luận để thuận lòng dân và hiệu quả hơn. Tác giả bài viết này nhìn chiến dịch như là điểm khởi đầu của một chiến dịch rộng lớn hơn trong thành phố và có thể trên phạm vi cả nước. Không chỉ là trả vỉa hè cho người đi bộ, chiến dịch này nên còn nhắm tới: trả lại trách nhiệm và quyền hạn cho những thiết chế được xã hội giao trách nhiệm và quyền hạn một cách chính danh; trả lại sự tôn trọng kỷ luật, kỷ cương và tính công bằng cho xã hội; trả lại tinh thần thượng tôn pháp luật cho xã hội; và trả lại xã hội cho dân chúng.
Nếu nhắm vào và quyết tâm đi tới các mục tiêu đó, tôi cho rằng chiến dịch này mới có thể phát triển tầm nhìn và sứ mạng đủ lớn xứng đáng với công sức và mong mỏi của dân chúng. Nếu chỉ tự giới hạn trong phạm vi lập lại trật tự vỉa hè, e rằng mọi việc sẽ như bắt cóc bỏ dĩa: có thể đạt một thành quả ngắn hạn nào đó, nhưng về lâu dài thì sự vô trật tự và vô kỷ luật sẽ tái lập và ngày càng phát triển hơn trong nhiều mặt sinh hoạt của thành phố!
Tình trạng vô trật tự, vô kỷ luật ngang nhiên đầy thách thức trước mặt tiền của thành phố chẳng phải là nguy cơ cực lớn cho một cộng đồng dân số trên 12 triệu người hay sao?
Lê Học Lãnh Vân
» Kinh doanh trên vỉa hè đóng góp 11-13% GDP
» Rộng hơn hè phố
» Chuyện ông Lý Quang Diệu xử lý bán hàng rong, kinh tế vỉa hè đến bài học cho Việt Nam
» Cụ ông tự lấy đất mở chợ cho người bán hàng rong ở Sài Gòn
» Quận 1 giải thích vì sao nên bán hàng rong... qua mạng
» 'Phố hàng rong' sẽ làm ở Công viên Bạch Đằng
» TP.HCM khẳng định không đẩy đuổi người bán hàng rong
» 'Sau gánh hàng rong là nguồn sống một gia đình'
» Chuyên gia Phạm Chi Lan: 'Kinh tế vỉa hè là kênh phân phối hàng hóa hữu hiệu'
» Đừng lãng phí, TP.HCM có thể thu được ít nhất 350 tỉ đồng mỗi tháng từ vỉa hè
» Bí thư Đinh La Thăng: 'Bố trí tuyến đường cho bà con kinh doanh'
» Giá trị vỉa hè rất “khủng”: Nhà nước không thu thì ai thu?
» Bậc tam cấp trong đầu
» Bài toán sinh kế vỉa hè: lời giải từ thực tế Việt Nam

Thứ Tư, 29 tháng 3, 2017

Bài diễn thuyết về "Đạo làm người" gây chấn động Trung Quốc


Bài diễn thuyết về "Đạo làm người" gây chấn động Trung Quốc
(Xử lý ảnh: Mạnh Quân)

"Chấn động, rung động, vang dội" là bình luận trên các diễn đàn ở Trung Quốc về bài diễn thuyết được cho là đụng chạm đến những góc nhạy cảm nhất của xã hội nước này.

LTS: Bài diễn văn của giáo sư Tùng Nhật Vân tại lễ tốt nghiệp của trường Đại học Chính pháp Trung Quốc năm 2013, thời điểm bùng nổ chiến dịch chống tham nhũng "đả hổ diệt ruồi" của Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình, là một trong những bài nói gây bão nhất tại Trung Quốc và trên các diễn đàn quốc tế trong hơn 3 năm qua.
Đài Deutsche Welle (Đức) dẫn lời ông Kim Chung, tổng biên tập tạp chí Open (Hồng Kông) từng đánh giá: "Một trận bão tố đang nổi lên ở Trung Quốc." Trên kho tư liệu của Baidu, bài diễn văn nhận được đánh giá là "chấn động, rung động, vang dội".
Dưới đây, chúng tôi xin trích đăng nội dung bài diễn thuyết gây chấn động này. Bài gốc được đăng trên báo Sina (Trung Quốc) hôm 17/8.
***
Các em học sinh!
Hôm nay là ngày vui của các em, là ngày các em trưởng thành, là một khởi đầu mới trên đường đời của các em.
Các em sẽ đội lên đầu vòng nguyệt quế và mặc lễ phục tốt nghiệp, để biểu thị các em đã trở thành "học sĩ" (cử nhân-ND). Trong ngôn ngữ Trung Quốc truyền thống, trở thành "sĩ" nghĩa là đạt được một thân phận khác với số đông.
"Gặt hái được vị trí cao trên con đường học vấn gọi là sĩ", "người dùng tài trí gọi là sĩ". Sĩ có nhiều dạng, mà "học sĩ" chính là những người dùng học vấn và tài trí để đạt được thân phận "sĩ", được người khác tôn trọng.
Cho nên, thầy chân thành chúc mừng các em. Chúc mừng mười mấy năm học tập của các em cuối cùng đã thành "chính quả"!
Hôm nay các em tốt nghiệp bước ra cổng trường, ngày mai chính là lễ khai giảng của "đại học xã hội" (cuộc đời-ND). Nhân sinh là từng lần một tốt nghiệp rồi lại khai giảng. Nhưng chỉ có lần tốt nghiệp và khai giảng này là bước ngoặt quan trọng nhất trong đời người.
So với hành trình dai dẳng ngày sau, quá trình học tập sinh hoạt trước đây của các em chỉ là tập đi mà thôi; so với sân khấu cuộc đời sắp tới, cuộc sống học tập trước đây chỉ là mở màn mà thôi.
Xã hội mà các em sắp bước vào là một vũ đài nhân sinh đầy màu sắc mà ở đó, các em sẽ thực hiện được giá trị của mình, hưởng thụ cuộc đời của mình. Nhưng đồng thời, xã hội cũng là một giang hồ hiểm ác, một vũng lầy dơ bẩn.
Giang hồ đó sâu không thể dò được, vượt xa khả năng tưởng tượng của các em. Các em "xông pha" giang hồ từ đây cũng giống như học đi thuở ban đầu vậy.
Giang hồ đó sẽ nhào nặn lại từ đầu sức mạnh của các em, có thể các em còn chưa ước lượng hết được. Giờ các em phải lao mình vào đó không quay đầu, trong khi không biết nó có ý nghĩa gì.
Bài diễn thuyết về Đạo làm người gây chấn động Trung Quốc - Ảnh 1.
(Xử lý ảnh: Mạnh Quân)
Những ngày này, các em - vừa phấn khích vừa âu lo - đều mường tượng về tương lai xán lạn, cuộc đời tươi đẹp. Những gì mà các em nghe được, đều là những thời chúc phúc đẹp đẽ và những kỳ vọng cùng ủy thác cao vời.
Nhưng là bậc phụ huynh, là người thầy giáo, là thầy Tùng [Nhật Vân] của các em, trong lòng tôi lại có chút bấp bênh, chỉ có thể nói mấy lời khuyến khích thích hợp với đại đa số các em trước giờ chia tay.
Thời Tiên Tần (thế kỷ 21 đến năm 221 TCN - ND) có một nhà tư tưởng tên Dương Chu vì cảm thán nhân sinh trắc trở trùng trùng, trong ngã rẽ lại có ngã rẽ khác khiến người ta dễ lạc lối, mà bật khóc.
Nguyễn Tịch (người nước Ngụy thời Tam Quốc-ND) trong Trúc Lâm Thất hiền cũng từng đối diện với trắc trở mà phải bật khóc quay đầu.
Cuộc đời nhiều ngã rẽ. Đây chính là số mệnh của con người. Nếu nghiêm túc đối đãi nhân sinh thì không thể không đối diện với những khốn khó và âu lo trước mỗi ngã rẽ hết lần này đến lần khác.
Cuộc đời là vô số lựa chọn. Bắt đầu chọn từ mục tiêu cuối cùng của nhân sinh, rồi quy hoạch phương hướng phát triển lớn, cho đến từng lựa chọn chi tiết trong sinh hoạt thường ngày, để đưa ra lựa chọn cho từng bước. 
Lựa chọn của em sẽ tạo thành cuộc đời em.
Một cuộc đời đúng đắn, hay là một đời sai lầm.
Từ trước đến nay, phụ huynh, xã hội, trường học hầu như đã giúp các em hoạch định tất cả. Từ nay về sau, các em phải độc lập chọn lựa con đường sống của mình.
Con đường nhân sinh chỉ có thể một mình bước đi, không có chỗ dựa dẫm, không có thầy giáo. Chẳng may một ngày nào đó em buông xuôi theo dòng đời, thì đó cũng là lựa chọn của chính em.
Nhà triết học hiện sinh Jean-Paul Sartre từng nổi tiếng một thời ở Trung Quốc trong thập niên 1980, nhưng ngày nay rất ít người còn chú ý đến ông. Nhưng ông có một câu nói vẫn cần phải nhắc đến: "Con người là tự mình lựa chọn".
Con người lựa chọn vốn là việc của bản thân, hơn nữa phải chịu toàn bộ trách nhiệm với chọn lựa của chính mình.
Trên thế giới này, mỗi một người đều là độc nhất vô nhị. Giá trị của em trên thế giới này nằm ở chỗ em không giống số đông. Cho nên, lựa chọn đầu tiên của mỗi người, chính là nên trở thành chính mình.
Đừng thấy người khác mơ mà em cũng mơ, bị ước mơ của người khác che mắt mà cũng ước mơ giống như họ. Mỗi người đều có giấc mơ của riêng mình.
Lựa chọn trở thành chính mình nghĩa là không ngừng vượt qua chính mình. Các em phải không ngừng đánh giá lại bản thân, tự vấn bản thân, đặt ra tiêu chuẩn cao cho bản thân để truy cầu cảnh giới cao nhất.
Cuộc đời của chúng ta tương quan mật thiết với vận mệnh của xã hội này.
Mỗi thế hệ có vận mệnh của mình. Thế hệ các em có tuổi thơ và thời niên thiếu yên bình, nhưng tương lai của các em có thể phải đối mặt với những đổi thay trọng đại của xã hội Trung Quốc.
Nếu quan tâm tình hình xã hội, các em có thể nhìn thấy mây đen tích tụ trên bầu trời, có thể nghe thấy cơn bão âm ỉ giấu trong mây đen (ý nói nhận ra được những biến đổi trong xã hội-ND).
Những người nhạy cảm đều có thể nhìn thấy, phong vân biến hóa, sóng ngầm rung chuyển, con đường phía trước mờ mịt.
[...]
Đối diện với những biến đổi to lớn có khả năng xảy đến trong xã hội, các em sẽ lựa chọn thế nào?
Khi em đưa ra lựa chọn, em có phải là một người tỉnh táo hay không?
Trong tác phẩm "Sông lớn biển lớn - 1949", nữ sĩ Long Ứng Đài (tác giả nổi tiếng người Đài Loan-ND) ghi chép lại vô số lựa chọn của con người trong thời khắc ấy: Đi hay không đi? Đi, là một đời. Không đi, cũng là một đời. Bi kịch của vô số người đều bắt đầu từ giây phút chọn lựa ấy.
Đối diện với một số người bình thường ở trong hoàn cảnh bất đắc dĩ bị vận mệnh cuốn theo ấy, Long Ứng Đài nói một cách cảm khái: "Một giọt nước, làm sao mà biết được hướng đi của dòng chảy lớn?"
Nhưng thầy nghĩ, các em là sinh viên tốt nghiệp của Đại học Chính pháp, là cử nhân Học viện quản lý hành chính, các em nên có năng lực nhận thức phương hướng dòng chảy hơn những người bình thường.
Người ta cảm thán rằng, rừng cây tiêu điều xơ xác không thể ngăn cản được sóng xô cuồn cuộn.
Nhưng cho dù là một rừng lá, liệu em đã từng giãy giụa? Em giãy giụa theo hướng nào?
Nếu Trung Quốc lại xuất hiện một cuộc vận động Nghĩa Hòa Đoàn hay Hồng vệ binh, nếu mô hình Trùng Khánh trở thành mô hình Trung Quốc, các em có đủ tỉnh táo để nói "không"? Nếu các em không có kiến thức và dũng khí đó, có thể ít nhất làm một 'phái Tiêu Dao' (ý nói đứng ngoài sự việc-ND) vô hại hay không?
(Mô hình Trùng Khánh: Quy hoạch phát triển thành phố Trùng Khánh được đề ra năm 2010 bởi Bạc Hy Lai, nhưng được biết đến chủ yếu từ những hoạt động bề nổi-ND)
Bài diễn thuyết về Đạo làm người gây chấn động Trung Quốc - Ảnh 2.
(Xử lý ảnh: Mạnh Quân)
Đương đầu với dòng nước đục cuộn tới, nếu em không thể chống chọi liên tục, liệu em có thể lựa chọn đấu tranh từng lúc;
Nếu em không dám tích cực đối đầu, em vẫn có thể lựa chọn đối đầu tiêu cực;
Nếu em không thể dũng cảm biểu đạt, em có thể lựa chọn biểu đạt hàm ý;
Nếu em không dám biểu đạt hàm ý, em có thể lựa chọn im lặng.
Nếu các em không lựa chọn im lặng mà là lựa chọn hùa theo, nhưng liệu các em vẫn có thể giơ cao đánh khẽ hay không?
Khi các em chủ động hoặc bị buộc phải làm chuyện xấu, liệu nội tâm có thể sót lại chút cảm giác bất an hay tội lỗi? Chỉ một chút cảm giác bất an hoặc mang tội này thôi, vẫn là dấu hiệu cho thấy nhân tính còn chưa bị bôi xóa.
Cho dù các em không tranh đấu, nhưng đối với những người đấu tranh với cái xấu khác vẫn phải có đôi chút kính trọng. Cho dù không kính trọng cũng không được đâm sau lưng, dùng thủ đoạn hại người, trợ Trụ vi ngược (tiếp tay kẻ ác làm điều xấu-ND).
[...]
Khi các em bước ra khỏi cổng trường, các em sẽ đối diện với một xã hội đặc thù. Xã hội này đã là một thùng thuốc nhuộm lớn (có thể thay đổi con người-ND).
Năm xưa, Mặc Tử thấy người ta nhuộm vải, vải trắng đưa vào, vải ngũ sắc khi ra. Ông bật khóc.
Các em hãy hiểu tâm trạng của các thầy cô hôm nay nhìn các em vẫn còn những nét hồn nhiên thuần khiết, chuẩn bị bước vào thùng thuốc nhuộm ấy.
Chia tay trường học nghĩa là tạm biệt cuộc sống giản đơn để lao vào hồng trần cuồn cuộn, giang hồ dậy sóng.
Sau này mỗi một lần các em bị tổn thương sẽ nhớ về trường cũ. Bất kể ở đây các em trải qua bao nhiêu điều không vui thì đây vẫn là một miền đất sạch.
Đối diện với hoàn cảnh xã hội, liệu các em có làm được "cả thế gian say, mình ta tỉnh; người đời vẩn đục, chỉ ta trong"?
Thầy không ôm nhiều hy vọng về điều này, bởi chính thầy cũng không làm được. Nếu kiên trì chuẩn mực đối nhân xử thế như vậy thì chỉ có cách học theo Khuất Nguyên (chính trị gia nước Sở thời Chiến Quốc-ND) mà nhảy xuống sông Mịch La.
Nhưng Phật giáo có một nguyên tắc xử thế có thể gợi mở cho các em đôi chút, đó là: "Tùy duyên bất biến, bất biến tùy duyên."
Nếu đã tùy duyên thì cũng bất biến. Bất biến là nguyên tắc, còn tùy duyên nghĩa là linh hoạt. Thầy tin rằng đây là tiêu chuẩn mà đa số người có thể thực hiện được.
Trong lĩnh vực đời sống cá nhân, thầy hy vọng các em lựa chọn lối sống lành mạnh cầu tiến, lựa chọn làm một người văn minh và có lương tri.
Đương nhiên, thẳng thắn nói với các em về hiện thực không phải là khuyên các em lựa chọn tiêu cực hay từ bỏ. Người ta thường nói, mắt ta dù màu đen nhưng lại dùng để truy tìm ánh sáng. Không có ánh sáng và hy vọng thì đó là một cuộc đời tuyệt vọng không thể tiếp tục bước đi.
Miền đất sạch trong nội tâm các em chỉ thuộc về chính các em. Chỉ cần giữ vững nó thì bất kỳ thế lực bên ngoài nào cũng không thể xâm nhập được.
Từng có lời khuyên của một người phương Tây khi đối mặt với sự từ bỏ, nói rằng không phải tôi muốn thay đổi thế giới, mà tôi chỉ muốn để thế giới thay đổi chính nó. Cũng có nghĩa là, "anh không thể quyết định ngày mai Mặt trời mọc lúc mấy giờ, nhưng anh có thể quyết định thức dậy lúc mấy giờ".
Các em học sinh, các em phải vươn cao bay xa. Ngày hôm nay, các thầy cô nhìn theo bóng lưng các em bước đi, nhưng dõi theo bước chân của các em chính là nỗi lo lắng bận lòng lâu dài của các thầy cô!
Bất kể các em là những người thông minh lanh lợi hay là đơn thuần thẳng thắn, dù cho các em là đẹp trai giàu sang hay xinh đẹp quý phái, thì các em đều là học trò của thầy cô.
Các thầy cô sẽ dõi theo thành công của các em, dõi theo hạnh phúc của các em và dõi theo xem liệu các em có bước đi trên con đường ngay thẳng hay không.
Nguyện cầu trời xanh bảo hộ các em!
Các em học sinh thân yêu, hẹn gặp lại!
theo Trí Thức Trẻ

Thứ Ba, 21 tháng 3, 2017

Vẻ đẹp Hội An trong bộ ảnh xuất hiện trên báo Mỹ

Bộ ảnh chụp vẻ đẹp của thành phố Hội An đã vừa được đăng tải trên tờ tạp chí kinh doanh của Mỹ - Business Insider.
Tác giả của bộ ảnh đẹp chụp Hội An, được đăng tải trên tờ tạp chí kinh doanh Business Insider (Mỹ), không phải ai xa lạ mà chính là tay máy vốn đã liên tục được đề cập trên mặt báo trong nước và quốc tế - Réhahn.
Giới thiệu về chùm ảnh này, tạp chí Business Insider mào đầu: Nhiếp ảnh gia Réhahn đã dành ra 8 năm để chụp Việt Nam, từ vùng cao cho tới thành phố, nhưng không đâu khiến tay máy này lưu luyến nhiều như Hội An.
Nỗ lực ghi lại những vẻ đẹp của văn hóa truyền thống Việt Nam, Réhahn đã mở Bảo tàng Di sản Quý giá - một bảo tàng nhỏ do chính anh mở ra tại Hội An để giới thiệu những bức ảnh do anh chụp và những hiện vật mà anh đã sưu tập được về các dân tộc thiểu số sinh sống trên khắp đất nước Việt Nam.
Business Insider đã từng giới thiệu nhiều bộ ảnh Réhahn chụp các dân tộc thiểu số ở Việt Nam, lần này, tờ tạp chí giới thiệu riêng một bộ ảnh chỉ xoay quanh vẻ đẹp của phố cổ Hội An, một nơi mà Business Insider nhận xét là “thời gian như ngừng lại”. 
Phố cổ Hội An từng một thời sầm uất các hoạt động giao thương, buôn bán, bởi nơi đây vốn gần một cảng thương mại có lịch sử từ thế kỷ 15.
Phố cổ Hội An từng một thời sầm uất các hoạt động giao thương, buôn bán, bởi nơi đây vốn gần một cảng thương mại có lịch sử từ thế kỷ 15. 
Phố cổ Hội An đã được UNESCO xếp hạng Di sản Văn hóa Thế giới.
Phố cổ Hội An đã được UNESCO xếp hạng Di sản Văn hóa Thế giới.
Hội An lúc chiều tà.
Hội An lúc chiều tà. 
Những ngôi nhà tường vàng là một nét kiến trúc đặc trưng của nơi đây.
Những ngôi nhà tường vàng là một nét kiến trúc đặc trưng của nơi đây. 
Một quán hàng ăn ven đường.
Một quán hàng ăn ven đường. 
Nơi đây chứa đựng nhiều sự giao thoa văn hóa với những dấu ấn Đông - Tây, kim - cổ.
Nơi đây chứa đựng nhiều sự giao thoa văn hóa với những dấu ấn Đông - Tây, kim - cổ.
Những nếp nhà cổ nằm san sát nhau.
Những nếp nhà cổ nằm san sát nhau. 
Những con ngõ hẹp.
Những con ngõ hẹp. 
Cuộc sống nơi đây diễn ra thanh bình, chậm rãi.
Cuộc sống nơi đây diễn ra thanh bình, chậm rãi. 
Trong khu phố cổ, xe đạp là phương tiện di chuyển thường thấy.
Trong khu phố cổ, xe đạp là phương tiện di chuyển thường thấy. 
Khách du lịch thường ngồi xe xích lô.
Khách du lịch thường ngồi xe xích lô. 
Réhahn gọi Hội An là “thiên đường nhiếp ảnh”.
Réhahn gọi Hội An là “thiên đường nhiếp ảnh”. 
Theo Réhahn, vẻ đẹp ấn tượng nhất của Hội An nằm ở màu sắc.
Theo Réhahn, vẻ đẹp ấn tượng nhất của Hội An nằm ở màu sắc. 
Đặc biệt, con người chất phác nơi đây khiến Réhahn càng thêm yêu mến Hội An.
Đặc biệt, con người chất phác nơi đây khiến Réhahn càng thêm yêu mến Hội An. 
Lời khuyên Réhahn dành cho những khách du lịch yêu nhiếp ảnh khi tìm tới Hội An, đó là hãy chụp ảnh vào lúc 5h30 sáng, khi người dân vừa thức dậy và bắt đầu ngày mới.
Lời khuyên Réhahn dành cho những khách du lịch yêu nhiếp ảnh khi tìm tới Hội An, đó là hãy chụp ảnh vào lúc 5h30 sáng, khi người dân vừa thức dậy và bắt đầu ngày mới. 
Thành phố lúc mặt trời lặn cũng rất tuyệt vời.
Thành phố lúc mặt trời lặn cũng rất tuyệt vời. 
Réhahn khuyên các tay máy hãy biết chờ đợi để có được khoảnh khắc nhiếp ảnh của mình.
Réhahn khuyên các tay máy hãy biết chờ đợi để có được khoảnh khắc nhiếp ảnh của mình. 
“Về cơ bản, nhiếp ảnh cần phải có sự bình tĩnh, nếu có sự bình tĩnh, sẽ có thể bắt được những khoảnh khắc ấn tượng”, Réhahn chia sẻ.
“Về cơ bản, nhiếp ảnh cần phải có sự bình tĩnh, nếu có sự bình tĩnh, sẽ có thể bắt được những khoảnh khắc ấn tượng”, Réhahn chia sẻ.
Bích Ngọc
Theo Dân trí, Business Insider

Thứ Hai, 13 tháng 3, 2017

Gạc Ma 1988

ầu năm 1988, lần đầu tiên Trung Quốc tới một số bãi đá trên quần đảo Trường Sa, chiếm giữ các bãi Chữ Thập, Châu Viên, Ga Ven, Tư Nghĩa (Huy Gơ).


Đầu tháng 3/1988, số tàu hoạt động thường xuyên của Hải quân Trung Quốc tại Trường Sa tăng lên 9 - 12 tàu chiến.

Hải quân Việt Nam xác định: Trung Quốc có thể chiếm thêm một số bãi cạn xung quanh cụm đảo Sinh Tồn, Nam Yết và khu vực Đông kinh tuyến 1150. Trong đó, Gạc Ma giữ vị trí quan trọng, nếu Trung Quốc chiếm giữ sẽ khống chế đường qua lại tiếp tế của ta cho các đảo ta đang chiếm giữ.


Ngày 12/3/1988, Tàu 605, xuất phát từ Đá Đông đến đóng giữ Len Đao.
9h, ngày 13/3/1988 , tàu HQ 604 và tàu HQ 505, xuất phát từ Đá Lớn tiến về Gạc Ma, Cô Lin.
Hai tàu vừa thả neo khoảng 30 phút, tàu hộ vệ của Trung Quốc từ Huy Gơ chạy về phía Gạc Ma, áp sát Tàu 604, uy hiếp, dùng loa gọi sang khiêu khích.
21h ngày 13/3, Bộ Tư lệnh Quân chủng Hải quân chỉ thị cho các đồng chí Trần Đức Thông, Vũ Huy Lễ, Vũ Phi Trừ chỉ huy bộ đội quyết giữ vững Gạc Ma, Cô Lin; khẩn trương thả xuồng máy, xuồng nhôm, chuyển vật liệu làm nhà lên đảo ngay trong đêm ngày 13/3.


Khoảng 3 giờ sáng ngày 14/3/1988, lực lượng của Trung đoàn Công binh 83 bắt đầu chuyển vật liệu từ tàu HQ-604 lên bãi Gạc Ma, lực lượng của Lữ đoàn 146 đã cắm được cờ lên bãi Gạc Ma.
Rạng sáng 14/3/1988, các tàu chiến TQ áp sát. Đó là các biên đội tàu chiến thật sự với hỏa lực mạnh, trong khi các tàu VN chỉ là loại hải vận và đa số chiến sĩ trên tàu là công binh làm nhiệm vụ xây dựng đảo, không phải lính chiến đấu, trong tay chỉ có cuốc, xẻng, xà beng.
Tại bãi Gạc Ma, thủy triều buổi sáng đã dâng cao hơn, nhưng nhóm bảo vệ ngọn cờ chủ quyền của thiếu úy Trần Văn Phương vẫn kiên cường trụ vững.

Gần 6 giờ sáng , tàu chiến TQ cho xuồng nhỏ áp sát Gạc Ma với lính hải chiến TQ nai nịt đầy đủ vũ khí để đổ bộ.
Trước tình thế đó, trên bãi Gạc Ma, các chiến sĩ VN đã quây thành vòng tròn bảo vệ ngọn cờ Tổ quốc. Lính TQ đổ bộ dày đặc lên đảo với AK sáng quắc lưỡi lê cố tràn vào vòng tròn, cố giật và hạ cờ Việt Nam, nhưng đều bị bật ra. Đến khi chúng nhả đạn mới áp sát được vào chỗ thiếu úy Phương đang giữ chặt ngọn cờ.

Bất ngờ lính TQ nổ súng thẳng vào đầu thiếu úy Phương. Anh ngã xuống nhưng vẫn ôm chặt lá cờ loang máu. Trước khi về với biển, anh hô to: "Thà hy sinh chứ không chịu mất đảo”.



Sau khi anh Phương bị bắn, lính TQ định cướp lá cờ, nhưng hạ sĩ Nguyễn Văn Lanh giằng lại được. Lính TQ đâm anh từ phía sau rồi bắn thẳng vào anh bằng AK khiến anh bị thương.

Tiếp đó, lính đổ bộ TQ lùi ra xa để đại liên, pháo 37 li từ tàu chiến của chúng bắn thẳng vào các chiến sĩ Việt Nam vẫn đang quyết tử bám trụ giữ đảo.

Hình ảnh bi tráng của những chiến sĩ hải quân hy sinh ở Trường Sa năm 1988 sau này được tôn vinh là “vòng tròn bất tử”.


Sau khi sử dụng vũ lực chiếm đóng trái phép Gạc Ma từ năm 1988, Trung Quốc từng bước cải tạo, xây dựng trên bãi đá này những cấu trúc vững chắc, biến đây thành một trong những tiền đồn quân sự phi pháp của nước này trên Biển Đông.

Mọi thứ lại một lần nữa thay đổi nhanh chóng kể từ cuối tháng 02/2014, khi quân đội Trung Quốc tiến hành các hoạt động cải tạo, mở rộng và lấn chiếm với quy mô lớn chưa từng có. Hàng chục máy xúc, máy ủi, cần cẩu với cả tá tàu bè lớn nhỏ ngày đêm bơm hút lượng cát khổng lồ lên Gạc Ma.