From: lsamurai
Rằng hay thì thật là hay
Nghe ra ngậm đắng nuốt cay thể nào....
KiềuVN không có Hàn Lâm Viện để thống nhất Chính Tả Quốc Ngữ. Quốc Ngữ bắt đầu từ các Thầy Thừa Sai Bồ Đào Nha nên cách đánh vần bị ảnh hưởng nặng. Thời Tây bắt đầu cai trị Nam Kỳ, văn Quốc Ngữ của Trương Vĩnh Ký cũng rất lộn xộn về chính tả , sang thời Đông Dương và Nam Phong Tạp Chí quý ông Bắc Kỳ chấn chỉnh cho khá hơn, đến thời Trường Bảo Hộ ( Bưởi ) mới có các học giả chân chính trong ban giảng huấn quyết đinh Chính Tả nhưng họ đại đa số người Bắc, ở Hà Nội nên cái gọi là Chính Tả Quốc Ngữ của họ hoàn toàn thiên vị người Việt nói tiếng Bắc, nhất là tiếng Hà Nội thập niên 1930s, sau đó Tự Lực Văn Đoàn và Tiểu Thuyết Thứ Bảy làm phổ thông quy luật chính tả của các giáo sư trường Bưởi và người Việt cứ cắm cổ mà theo gây nhiều bất công cho học sinh người Trung và Nam Kỳ.PHLBài Thơ Dấu Hỏi Dấu Ngã Thật Hay
TIẾNG VIỆT TA... HAY THẬT....!MŨM MĨM béo, MỦM MỈM cười.CỦ quả dành để biếu người CŨ xưa.KIỄNG chân, chậu KIỂNG đu đưaKẺO hết, KẼO kẹt đêm mưa võng buồn.HỔ thẹn chưa HỖ trợ lương.Gà kia GẢ bán người thương vì tiềnHẢO tâm lo chuyện HÃO huyền.Đi buôn LỖ vốn, nước màu LỔ loang.PHỦ phê chừ mới PHŨ phàngNửa đường GÃY gánh, GẢY đàn tìm vui.GÃI đầu tính ngược, tính xuôi.Còn lưng NỬA vốn NỮA thời tính sao.GIÃI bày GIẢI nghĩa dễ đâuChưa kịp ẩu ĐẢ qua cầu Đà xong.Run RẨY phát RẪY dọn nươngGỠ rối điềm GỞ rộng đường nhân sinh.Chú RỂ bứt RỄ cây quỳnhRa sức BỬA củi cho mình BỮA ăn.BẨM thưa, bụ BẪM con ngườiNói năng tao NHÃ, chim kia NHẢ mồi.Mà ngoài mồ MẢ xinh tươiNhường cơm SẺ áo cho người SẼ vui.Linh CỮU vĩnh CỬU ai ơiCỮ kiêng CỬ động bệnh thời sẽ qua.TẺ nhạt, gạo TẺ của taGần mà giữ KẼ thà ra KẺ thù.KHẺ mỏ, nói KHẼ như ruCỖ bàn, CỔ kính công phu phụng thờ.BỖNG dưng trầm BỔNG bất ngờBĨU môi dè BỈU ai chờ đợi ai.Bắt BẺ, BẼ mặt tía taiLẺ loi lý LẼ gạt ngoài chẳng nghe.Ngoài vườn CHỎNG gọng CHÕNG tre.CẢI thiện, CÃI lại khó mà hoà nhau.CHĨNH (hũ) tương nghiêng, CHỈNH sửa mau.CỦNG cố lời nói cho nhau CŨNG đành.CỞI trói CỠI (cưỡi) ngựa phi nhanhXem ai cứng CỎI được dành CÕI tiên.BẢO ban, BÃO tố khắp miềnHẢNH nắng, HÃNH diện tuỳ duyên tuỳ thời.Hồ đầy XẢ nước cho vơiGiữ gìn Xà tắc kẻo thời suy vong.Chèo BẺO, bạc BẼO dài dòngQuê hương rất ĐỖI ĐỔI thay phố phường.NGHĨ mình ngơi NGHỈ dưỡng thươngTĨNH tâm TỈNH ngộ tìm đường ẩn cư.TIỂU đội còn bận TIỄU trừNgỡ rằng bảnh TẺN thành dư TẼN tò.SẢI tay chú SÃI thập thòNhân sự thừa THÃI bị toà THẢI ra.Đứng SỮNG, SỬNG sốt sợ maTrẻ thơ nói SÕI nhặt SỎI đá trôi.TRẢ nợ bằng một TRà xôiNÃY giờ còn đợi hạt thôi NẢY mầm.Ẩn SĨ, SỈ nhục giận cămGIẢ dại GIà gạo thăng trầm cho qua.QUẪN trí nghĩ QUẨN sa đàChấp nhận xúi QUẨY hơn là QUẪY đuôi.Đâm THỦNG, THŨNG xuống thấp rồiĐòn BẨY được dịp lên đồi BẪY chim.Đội NGŨ giấc NGỦ lim dimÂn SỦNG ướt SŨNG nằm im chờ thời.TỦM tỉm, đánh TŨM không lờiVĨ cầm, VĨ tuyến... VỈ ruồi giúp ta.Rác RƯỞI gấp RƯỠI hôm quaĐẨY xe, ĐẪY giấc người ta chối từ.ĐẢNG phái, ĐÃNG trí ưu tưDỞ hơi, DỞ thói tật hư DỠ nhà.LẨN quẩn, LẪN lộn tuổi giàĐỈNH chung, ĐĨNH đạc cũng là ĐỈNH cao.ĐỂ dành, hiếu ĐỄ về sauCô bé tròn trịa thật là DỄ thương.DỎNG tai, DÕNG dạc khiêm nhườngRẢNH rỗi san lấp RÃNH mương trước nhà.Qua NGÕ, NGỎ lời hát caQUẢNG cáo - thực tế cách ba QUÃNG đường.RỦ rê quyến RŨ nhiễu nhươngRỔ sảo, RỖ mặt vấn vương một thời.CHỬA đẻ, CHỮA bệnh ai ơiTrường hợp HÃN hữu xin thời bỏ qua.Phá CŨI làm CỦI bếp nhàXén bớt công QUĨ, QUỈ ma chẳng từHạt DẺ, đất DẼ suy tư.Sàng SẢY ít gạo đến giờ chưa xongRỬA nhục thối RỮA mặc lòng.Hen SUYỄN, suy SUYỂN đợi mong bao ngày.CƯỠNG đoạt chim CƯỞNG trong tayXin đừng cà RỠN... RỞN gai ốc rồi.SỬA chữa, SỮA mẹ em ơiSẪM màu, SẨM tối xin mời ghé thăm.MẨU bánh dành biếu MẪU thânĐắt RẺ, ngã RẼ bao lần em qua.SỖ sàng, SỔ toẹt chẳng thaGIẢ thật, GIà gạo cho qua tháng ngày.Gây GỔ, cây GỖ chuyền tayCánh HẨU chầu HẪU ngồi chờ đổi ngôi.Mưa rỉ RẢ mệt Rà ngườiRÃO gân cốt, RẢO bước thời đi nhanh.Cây SẢ, suồng Sà là anhTẢ thực, Tà lót để dành trẻ con.Chàng HẢNG ai mở HÃNG buônKỶ luật KỸ xảo mình luôn ghi lòng.HỦ tục, HŨ gạo ngày đôngHỏi NGà khó, chớ NGà lòng NGẢ nghiêng...!