Tác giả: Thanh Tùng sáng tác năm 1998
Là ca khúc cố nhạc sĩ viết về người vợ đã khuất. Bài hát là nỗi cô đơn, trăn trở của người chồng khi không còn người vợ kề bên: “ Gió nhớ gì ngẩn ngơ ngoài hiên. Mưa nhớ gì thì thầm ngoài hiên. Bao đêm tôi đã một mình nhớ em. Đêm nay tôi lại một mình. Nhớ em vội vàng trong nắng trưa. Áo tơi trời đổ cơn mưa. Bâng khuâng khi con đang còn nhỏ..."
Phút lâm chung, có mặt cả Trịnh Công Sơn bên giường bệnh, bà hỏi Thanh Tùng: “Nếu em chết anh có lấy vợ mới và bỏ các con không?”. Thanh Tùng gọi đó là tuyên án chung thân, bởi chỉ “không” là có thể nói lúc này.
Có lẽ chẳng ai nghĩ, nhạc sĩ Thanh Tùng sẽ giữ trọn lời hứa với vợ mình trước lúc bà lâm chung. Ông yêu nhiều người sau đó, nhưng không chọn đi cùng một con đường với ai nữa. Không ai thay thế được hình bóng người phụ nữ đã trở thành bất hủ trong trái tim người nhạc sĩ đa tình này.
Vợ nhắm mắt, Thanh Tùng một mình nuôi ba con Bách, Thông và Bạch Dương trưởng thành. Khi được hỏi về ước nguyện, Thanh Tùng chọn sự thành đạt của con cái thay vì sức khỏe của mình. Thanh Tùng từng chia sẻ, ông không khuyến khích con cái theo nghề của bố vì đó là nghề rất khổ và khắc nghiệt, ông chỉ muốn họ phát triển tự nhiên, làm những việc mình thích. Rất may, cả ba con Thanh Tùng đều yêu nghệ thuật, trân trọng bạn bè của bố nhưng chọn đi những con đường khác.
Gió nhớ gì ngẩn ngơ ngoài hiên
Mưa nhớ gì thì thầm ngoài hiên
Bao đêm tôi đã một mình nhớ em
Đêm nay tôi lại một mình.
Nhớ em vội vàng trong nắng trưa
Áo phơi trời đổ cơn mưa
Bâng khuâng con đang con nhỏ
Tan ca bố có đón đưa.
Nhớ em giọt mồ hôi tóc mai
Gió sương mòn cả hai vai
Đôi chân chênh vênh con đường nhỏ
Nghiêng nghiêng bóng em gầy.
Vắng em còn lại tôi với tôi
Lá khô mùa này lại rơi
Thương em mênh mông chân trời lạ
Bơ vơ chốn xa xôi.
Vắng em đời còn ai với ai
Ngất ngây men rượu say
Đêm đêm liêu xiêu con đường nhỏ
Cô đơn cùng với tôi về...