Thứ Ba, 15 tháng 2, 2022

Lá thư Valentine gửi sang thế giới bên kia của người vợ mất chồng vì COVID-19

 PNO - Ngày mới yêu nhau, anh đã hứa là không bao giờ để em phải cách xa anh quá một tuần. Anh cũng biết là em không chịu nổi cảm giác thiếu vắng anh. Vậy mà...

Đã lâu lắm rồi không được gặp anh, chẳng nghe tiếng anh nói cười, đùa vui với hai mẹ con em. Ngày yêu nhau, anh đã hứa là không bao giờ để em phải cách xa anh quá một tuần. Anh cũng biết em không chịu nổi cảm giác thiếu vắng anh. Vậy mà giờ đây em phải xa anh không tính bằng tuần, bằng tháng hay năm nữa. Vì COVID-19, cả kiếp này em không còn gặp được anh. 

Anh nghĩ xem, làm sao em có thể chịu đựng được cơ chứ! Vậy mà thời gian trôi qua cũng được năm tháng rồi đó. Em không thể tin mình có thể mạnh mẽ đến như vậy. Chắc là ở thế giới bên kia, anh đã tìm cách nào đó tiếp sức cho em phải không?

Em xúc động khi đọc lại thư tay của anh, người chồng đã khuất bóng
Em xúc động khi đọc lại thư tay của anh, người chồng đã khuất bóng

Gần đây em thấy mình dần tạm ổn, nỗi trống vắng và nhớ anh chuyển sang âm ỉ chứ không còn quặn thắt tâm can như trước. Hôm qua, em dọn dẹp tủ sách, nhìn thấy cuốn nhật ký tình yêu của chúng mình. Em lật giở lại từng trang, đọc từng dòng anh viết. Cả cái tem của bức thư đầu tiên em viết cho anh, được dán kèm với dòng phụ lục ghi chú rõ ràng: “Lá thư đầu tiên anh nhận được từ em rất có ý nghĩa… Ôi! Cảm giác ấy chỉ có em mới tạo ra cho anh. Một cảm giác rất tuyệt vời em ơi!”.

Em đọc mà thương anh quá! Và em nghĩ đến việc viết thư cho anh. Chắc ở thế giới bên kia, anh cũng sẽ thấy thật tuyệt khi đọc những dòng nhắn gửi. Em mong thư đến anh đúng ngày 14/2. Anh biết vì sao rồi đúng không?

Đó là ngày anh đứng ở bến xe Miền Đông chờ em từ quê trở lại TPHCM đi học lại sau thời gian xa cách đầy nhung nhớ. Đấy là ngày lễ Tình nhân đầu tiên của chúng mình. Hôm đó em vô cùng bất ngờ khi thấy anh đứng đón. Một tay cầm cành hoa hồng, tay kia là gói quà nhỏ, trong đó có một thỏi sô cô la.

Em càng xúc động hơn khi biết anh tìm vị trí xe khách xuống từ tỉnh Đắk Nông rồi chờ em từ rất sớm. Thấy chiếc xe nào trên quê em vừa ghé bến, anh cũng đến gần, nhìn từng hành khách. Tận khi chiều muộn, chuyến xe cuối cùng, anh mới nhìn thấy em.

Sao mà anh yêu em nhiều đến thế! Anh luôn chẳng muốn xa em một ngày nào trong suốt hai mươi năm mình yêu nhau rồi thành chồng thành vợ. Vậy mà đến năm thứ 21 này anh lại nỡ xa em và con.

Em đọc được rằng con người không thể mất đi, chỉ là chuyển từ hình thái này sang hình thái khác. Vậy giờ anh là luồng ánh sáng trong suốt hay là đám mây thong dong? Dù có là gì chắc anh vẫn dõi theo hai mẹ con, đúng không?

Rưng rưng với kỷ vật cũ từng được chồng rất nâng niu
Rưng rưng với kỷ vật cũ từng được chồng rất nâng niu

Lý do thứ hai em muốn anh nhận được thư vào ngày 14/2, vì đó là ngày đầu tiên con gái mình trở lại trường sau gần một năm học online. Con đang lo lắng vì không biết trường mới sẽ ra sao.

COVID-19 làm đổi thay tất cả, mang anh rời xa em. Có những sự việc mà cách đây chừng hai ba năm không ai có thể nghĩ tới đó có thể là sự thật. Như lúc em kể chuyện anh đón em ở bến xe, con hỏi sao ba không gọi điện cho mẹ, đứng chờ chi tội nghiệp vậy. Con đâu biết hồi đó mình làm gì có điện thoại di động, cũng như làm gì biết đến “học online” như con. Trước giờ anh toàn lo chuyện đưa đón con, giờ đến lượt mình, em sợ sẽ quên trước quên sau. Nhưng yên tâm anh nhé, rồi sẽ ổn thôi. Anh hãy cứ dõi theo phù hộ cho mẹ con em bình an, khỏe mạnh.

Lý do cuối cùng em muốn thư này đến với anh đúng ngày Valentine là bởi em nghĩ, đó là ngày mà Thần tình yêu sẽ chú ý. Đại dịch chia cách nào chỉ mỗi chúng mình, còn biết bao người yêu nhau trên thế gian này phải âm dương xa lìa. Chắc phải có cách nào đó chuyển hóa những yêu thương chân thành chứ!

Tự dưng lúc này trong em lóe lên một niềm tin. Rằng tình yêu anh dành cho em sẽ không bao giờ mất đi. Chắc như “dạo một vòng” thôi, rồi sẽ quay lại thế giới tốt đẹp này bằng một hình thái khác. Em tin là cuộc sống của hai mẹ con sẽ an ổn, ngập tràn niềm vui và yêu thương như còn có anh bên cạnh. Như anh vẫn kề bên, quan tâm, lo lắng, sẻ chia từng buồn vui, phải không anh?

                                                  Vợ, người yêu của anh!

                                                                                             Diễm Trần