—————————————–
Kim Dung vừa gửi một file rất hay. Các bạn có thời gian, xin click vào đường link Nếu Bạn Có …
HM Blog. Nhân dịp lễ Giáng Sinh, Hiệu Minh Blog xin gửi tới bạn đọc gần xa lời chúc đón Noel an lành. Cảm ơn các bạn đã đóng góp trí tuệ cho blog.
Để giúp nhiều bạn học tiếng Anh, HM Blog đăng tiếp một entry song ngữ, một câu chuyện giúp chúng ta nhiều suy ngẫm trong đêm Noel.
Vì bận việc nên tôi dịch một lèo, chẳng biên tập nữa. Mong các bạn giúp cho bản dịch hoàn chỉnh hơn.
Nếu có điều kiện, các bạn post những bài thánh ca trên YouTube lên blog cho mọi người cùng thưởng thức.
Nguyên bản tiếng Anh: Angel on a Doorstep – Thiên thần trước cửa
Written by Shirley Bachelder (Originally published in Reader’s Digest, December 1992)When Ben delivered milk to my cousin’s home that morning, he wasn’t his usual sunny self. The slight, middle-aged man seemed in no mood for talking.
Vào buổi sáng đó, khi Ben đưa sữa đến nhà đứa cháu tôi, thì anh không vui vẻ nồng ấm như thường lệ. Người đàn ông đứng tuổi, dáng nhỏ nhắn, có vẻ không thích bắt chuyện
It was late November 1962, and as a newcomer to Lawndale, Calif., I was delighted that milkmen still brought bottles of milk to doorsteps. In the weeks that my husband, kids and I had been staying with my cousin while house-hunting, I had come to enjoy Ben’s jovial repartee.
Đó là cuối tháng 11-1962, vừa mới đến Lawndale (California), tôi mừng vì thấy người đưa sữa vẫn mang những chai sữa đến tận cửa. Trong vài tuần lễ, gia đình tôi đã ở với đứa cháu trong lúc đi săn lùng mua nhà, tôi rất thích tán chuyện với anh chàng Ben vui tính đưa sữa này.
Today, however, he was the epitome of gloom as he dropped off his wares from his wire carrier. It took slow, careful questioning to extract the story from him. With some embarrassment, he told me two customers had left town without paying their bills, and he would have to cover the losses. One of the debtors owed only $10, but the other was $79 in arrears and had left no forwarding address. Ben was distraught at his stupidity for allowing this bill to grow so large.
Hôm nay, chả hiểu thế nào, vẻ mặt u ám, anh thả mấy chai sữa lấy từ cái sọt đan. Tôi mất kha khá thời gian, hỏi han để xem anh ta có chuyện gì. Vẻ cáu kỉnh, anh ta bảo tôi rằng, có hai khách hàng rời đi nơi khác mà không trả tiền nợ và anh phải chịu bù vào khoản mất đó. Một người nợ 10$, người kia khất 79$ và không để lại địa chỉ nơi mới. Ben tự hận mình vì ngu dại, đã để cho tiền nợ lên quá lớn như thế. (HM. 79$ hồi 1962 là to lắm).
“She was a pretty woman, ” he said, “with six children and another on the way. She was always saying, `I’m going to pay you soon, when my husband gets a second job. I believed her. What a fool I was! I thought I was doing a good thing, but I’ve learned my lesson. I’ve been had!”
All I could say was, “I’m so sorry.”
“Đó là người đàn bà khá đẹp,”, anh ta bảo, “với 6 đứa trẻ và một đứa sắp ra đời. Chị ta luôn bảo tôi, ‘Tôi sẽ trả anh sớm thôi, khi nào chồng tôi kiếm được thêm việc nữa’. Tôi tin lời chị ta. Sao mà tôi ngu ngốc thế. Tôi nghĩ đã làm một việc tốt, nhưng tôi đã học được một bài học. Tôi đã bị lừa!”
Điều tôi có thể nói với anh là “Ôi, thật là tội nghiệp”.
The next time I saw him, his anger seemed worse. He bristled as he talked about the messy young ones who had drunk up all his milk. The charming family had turned into a parcel of brats.
Lần sau tôi thấy anh giận dữ càng rõ hơn. Anh cáu kỉnh khi nói về bọn trẻ ranh đã uống hết sữa của anh. Gia đình yên ấm ấy bỗng trở thành chả ra gì trong mắt anh.
I repeated my condolences and let the matter rest. But when Ben left, I found myself caught up in his problem and longed to help. Worried that this incident would sour a warm person, I mulled over what to do. Then, remembering that Christmas was coming, I thought of what my grandmother used to say: “When someone has taken from you, give it to them, and then you can never be robbed.”
Tôi lại đành chia buồn với anh và nghĩ hãy để cho chuyện mất tiền kia rơi vào quên lãng. Nhưng khi Ben đi rồi, tôi tự thấy mình rơi vào hoàn cảnh của anh và nghĩ là phải tìm lối thoát. Tôi nghĩ, chuyện này có thể làm hỏng cả một người đàn ông tốt tính, tôi lầm bầm và nghĩ mình nên làm như thế nào. Chợt nhớ ra, mùa Giáng Sinh đang đến, tôi nhớ ra bà ngoại thường bảo :”Khi ai đó lấy gì của cháu, hãy cho người ta, và cháu chẳng bao giờ bị mất cắp nữa”.
The next time Ben delivered milk, I told him I had a way to make him feel better about the $79.
Lần sau Ben đến đưa sữa, tôi bảo là tôi có cách làm anh cảm thấy dễ chịu hơn về 79$ bị mất.
“Nothing will do that, ” he said, “but tell me anyway.”
“Chả giúp gì được đâu,” anh bảo, “nhưng hãy nói cho tôi nghe đi.”
“Give the woman the milk. Make it a Christmas present to the kids who needed it.”
“Hãy tặng số sữa đó cho người đàn bà. Lấy đó làm món quà Giáng Sinh cho lũ trẻ đang cần sữa.”
“Are you kidding?” he replied. “I don’t even get my wife a Christmas gift that expensive.”
“Chị đùa tôi à?” anh trả lời. “Tôi chả có món quà Giáng Sinh nào cho vợ mà đắt tiền đến thế”.
“You know the Bible says, ‘I was a stranger and you took me in.’ You just took her in with all her little children.”
“Anh nhớ trong Kinh Thánh Chúa đã nói, ‘Ta là khách lạ, các ngươi đã tiếp rước’. Cứ xem như anh mời cô ấy và bọn trẻ một lần mà.”
“Don’t you mean she took me in? The trouble with you is, it wasn’t your $79.”
“Chị định nói là cô ấy lừa tôi chứ? Khổ nỗi 79$ không phải là của chị nên nói thế nào cũng được”.
I let the subject drop, but I still believed in my suggestion.
Tôi mặc cho câu chuyện trôi đi nhưng vẫn tin vào cách mà tôi khuyên Ben.
We’d joke about it when he’d come. “Have you given her the milk yet?” I’d say.
“No, ” he’d snap back, “but I’m thinking of giving my wife a $79 present, unless another pretty mother starts playing on my sympathies.”
Every time I’d ask the question, it seemed he lightened up a bit more.
Tôi nghĩ sẽ đùa khi Ben đến. “Anh đã tặng sữa cho cô ấy chưa?”, ví dụ tôi hỏi thế này.
“Không,” anh ta sẽ cãi lại, “nhưng tôi đang nghĩ về món quà 79$ cho bà xã, trừ phi có một người mẹ khác bắt đầu lợi dụng lòng tốt của tôi.”
“Mỗi lần tôi hỏi, có vẻ như anh ấy bớt cáu thêm được một chút”.
Then, six days before Christmas, it happened. He arrived with a tremendous smile and a glint in his eyes. “I did it!” he said. “I gave her the milk as a Christmas present. It wasn’t easy, but what did I have to lose? It was gone, wasn’t it?”
Và 6 ngày trước lễ Giáng Sinh, điều đó đã xảy ra. Ben đến với một nụ cười rạng rỡ, ánh mắt lấp lánh. “Tôi tặng cô ta rồi!”, anh nói. “Tôi đã tặng cô số sữa ấy như một món quà Giáng Sinh. Dù không dễ dàng chút nào, nhưng tôi còn gì để mất nữa? Số sữa ấy đã mất rồi, có đúng không?”
“Yes, ” I said, rejoicing with him. “But you’ve got to really mean it in your heart.”
“I know. I do. And I really feel better. That’s why I have this good feeling about Christmas. Those kids had lots of milk on their cereal just because of me.”
“Vâng,” tôi nói và tỏ ra vui vẻ với anh. “Nhưng anh thực lòng như thế nhé.”
“Tôi biết tôi thực lòng và thấy vui hơn. Chính vì thế mà tôi cảm thấy lễ Giáng Sinh rất hay. Bọn trẻ tha hồ ăn sữa với hạt bởi vì món quà tặng của tôi.”
The holidays came and went. On a sunny January morning two weeks later, Ben almost ran up the walk. “Wait till you hear this, ” he said, grinning.
Lễ Giáng Sinh đến rồi đi. Hai tuần sau đó, vào một buổi sáng tháng 1 nắng vàng rực rỡ, Ben rảo bước như chạy đến chỗ tôi. “Chị nghe tôi kể câu chuyện này đã”, anh nói và cười rạng rỡ.
He explained he had been on a different route, covering for another milkman. He heard his name being called, looked over his shoulder and saw a woman running down the street, waving money. He recognized her immediately–the woman with all the kids, the one who didn’t pay her bill.
Ben nói là đi trên một phố khác để giúp người bạn cùng nghề đưa sữa. Bỗng Ben nghe ai đó gọi tên anh và ngoái lại thấy một thiếu phụ đang chạy trên phố, tay cầm tập tiền vẫy vẫy. Ben nhận ngay ra đó chính là người mẹ và những đứa trẻ, người không trả tiền sữa.
She was carrying an infant in a tiny blanket, and the woman’s long brown hair kept getting in her eyes.
“Ben, wait a minute!” she shouted. “I’ve got money for you.”
Ben stopped the truck and got out.
Thiếu phụ đang bế đứa nhỏ quấn trong chăn và mái tóc nâu cứ lòa xòa trên mặt nàng.
“Anh Ben, xin đợi chút!” nàng kêu lên. “Tôi có tiền trả anh đây.”
Ben dừng và ra khỏi xe.
“I’m so sorry, ” she said. “I really have been meaning to pay you.” She explained that her husband had come home one night and announced he’d found a cheaper apartment. He’d also gotten a night job. With all that had happened, she’d forgotten to leave a forwarding address. “But I’ve been saving, ” she said. “Here’s $20 toward the bill.”
“Xin lỗi anh rất nhiều”, nàng nói. “Khi đó tôi nói thực tâm muốn trả tiền sữa cho anh.” Nàng bảo, chồng nàng về nhà vào một đêm và nói đã tìm được chỗ thuê nhà rẻ hơn. Anh ấy cũng tìm được một công việc làm đêm. Việc xảy ra nhanh quá nên nàng quên không để lại địa chỉ nhà mới. “Nhưng tôi đã tiết kiệm được chút đỉnh”, nàng nói. “Đây là 20$ xin gửi tạm anh trước.”
“That’s all right, ” Ben replied. “It’s been paid.”
“Paid!” she exclaimed. “What do you mean? Who paid it?”
“I did.”
She looked at him as if he were the Angel Gabriel and started to cry.
“Không sao cả đâu,” Ben nói. “Tiền sữa đã trả rồi”
“Trả rồi ư!”, nàng kêu lên. “Anh nói thế là thế nào, ai trả mới được chứ?”
“Tôi trả mà.”
Nàng nhìn Ben như một thiên thần Gabriel và bắt đầu khóc nức nở.
“Well, ” I asked, “what did you do?”
“I didn’t know what to do, so I put an arm around her. Before I knew what was happening, I started to cry, and I didn’t have the foggiest idea what I was crying about. Then I thought of all those kids having milk on their cereal, and you know what? I was really glad you talked me into this.”
“You didn’t take the $20?”
“Heck no, ” he replied indignantly. “I gave her the milk as a Christmas present, didn’t I?”
“Thế rồi sao nữa”, tôi hỏi Ben.
“Tôi chẳng biết nói sao nên đặt tay lên vai nàng. Trước khi biết điều gì xảy ra, tôi cũng khóc và đúng là chẳng biết lý do gì mà tôi lại khóc. Nhưng sau đó, tôi nghĩ là bọn trẻ có sữa ăn với hạt. Chị biết không, tôi thực sự mừng vì chính chị khuyên tôi làm điều này.”
“Anh không cầm 20$?”
“Đồ quỉ quái, không bao giờ” Ben nói một cách giận dữ. “Có phải tôi đã tặng số sữa làm quà Noel cho cô ấy, có đúng tôi đã nói thế không?”
A Glass of Milk – Trả viện phí bằng cốc sữa
HM Blog. Trong một lần đưa người nhà đi chữa bệnh ở bệnh viện Johns Hopkins (Maryland), Tổng Cua có đọc một câu chuyện nhỏ “A Glass of Milk – Một Cốc Sữa” về một trong những người sáng lập ra trường đại học – bệnh viện nổi tiếng này.
Sắp đến lễ Giáng Sinh, HM đăng entry bằng song ngữ, giúp các bạn học ngoại ngữ. Nếu chỗ nào dịch không chính xác, mong các bạn góp ý cho entry hay hơn.
Chúc các bạn vui.
Chú thích. Bên Mỹ có các trường Y vừa dạy, vừa họ, vừa chữa bệnh. Cơ sở thường như trường đại học và môi trường làm việc như một bệnh viện.
A Glass of Milk – Trả viện phí bằng cốc sữa
Author Unknown. Tác giả: Vô danh
This is a true story. Here is a short bio on Dr. Howard Kelly (1858-1943). Dr. Kelly was a distinguished physician who was one of the four founding doctors of Johns Hopkins, the first medical research university in the U.S. In 1895 he established the department of Gynecology and Obstetrics at John Hopkins University. Over the course of his career, he advanced the sciences of gynecology and surgery, both as a teacher and as a practitioner.
Đây là câu chuyện có thật, một phần lý lịch trích ngang của bác sỹ Howard Kelly (1858-1943). Bác sỹ Kelly là một người nổi tiếng trong ngành y và là một trong 4 bác sỹ lập nên trường đại học Johns Hopkins, nơi nghiên cứu về y học đầu tiên của Hoa Kỳ. Năm 1895, ông lập nên khoa Gynecology and Obstetrics (Phụ sản khoa) của trường. Trong sự nghiệp của mình, Kelly đi sâu về Phụ sản khoa và mổ, vừa là bác sỹ vừa làm giáo sư.
One day, a poor boy who was selling goods from door to door to pay his way through school, found he had only one thin dime left, and he was hungry. He decided he would ask for a meal at the next house. However, he lost his nerve when a lovely young woman opened the door.
Thời lâu lắm rồi, có cậu bé nghèo bán hàng rong trên phố để kiếm tiền ăn học. Bỗng một hôm, cậu nhận ra trong túi chỉ còn 10 xu mỏng trong túi mà cậu lại đang đói. Cậu bé quyết định xin ăn trong nhà sắp tới. Tuy vậy, cậu hoảng hồn khi thấy một thiếu nữ đẹp mê hồn ra mở cửa.
Instead of a meal he asked for a drink of water. She thought he looked hungry so brought him a large glass of milk. He drank it slowly, and then asked, How much do I owe you?” You don’t owe me anything,” she replied. “Mother has taught us never to accept pay for a kindness.”
Thay vì xin cái gì đó để ăn, cậu xin một cốc nước. Thiếu nữ nghĩ trong đầu, cu cậu này trông vẻ mặt đói thế kia, sao lại xin nước. Thế là nàng đưa cho cậu một cốc sữa. Cậu uống nhấm nháp sữa và cuối cùng hỏi “Tôi phải trả bao nhiêu?”. “Cậu chẳng nợ nần gì”, thiếu nữ trả lời. “Mẹ tôi dạy rằng, không bao giờ lấy tiền vì lòng tốt”.
He said….. “Then I thank you from my heart.” As Howard Kelly left that house, he not only felt stronger physically, but his faith in God and man was strong also. He had been ready to give up and quit.
Cậu nói…”Từ trái tim, tôi cảm ơn cô”. Khi Howard Kelly (tên của cậu bé) rời ngôi nhà đó, cậu không những cảm thấy khỏe cả về thể xác mà còn có đức tin vào Chúa và tinh thần phấn chấn lên nhiều. Cậu quyết định bỏ việc bán hàng và đi biệt tăm.
Many years later that same young woman became critically ill. The local doctors were baffled. They finally sent her to the big city, where they called in specialists to study her rare disease.
Nhiều năm sau đó, chính thiếu phụ đó bị ốm liệt giường. Bác sỹ trong vùng phải bó tay. Họ gửi nàng đến bệnh viện thành phố lớn và nhờ các chuyên gia xem xét bệnh hiểm nghèo.
Dr. Howard Kelly was called in for the consultation. When he heard the name of the town she came from, a strange light filled his eyes. Immediately he rose and went down the hall of the hospital to her room. Dressed in his doctor’s gown he went in to see her. He recognized her at once. He went back to the consultation room determined to do his best to save her life. From that day he gave special attention to her case. After a long struggle, the battle was won.
Bác sỹ Howard Kelly được gọi đến để hội chẩn. Khi nghe cái tên của thành phố nhỏ kia, nơi thiếu phụ vừa được đưa từ đó đến đây, mắt ông lóe một tia sàng lạ lùng, như có linh cảm. Ông lập tức đứng lên và xuống chỗ thiếu phụ nằm. Mặc bộ đồ bác sỹ, Kelly xuống thăm. Kelly nhận ra ngay thiếu phụ thưở nào. Ông quay lại phòng hội chẩn và suy nghĩ mông lung làm thế nào cứu được nàng. Từ hôm đó, Kelly đi lại thăm nom chu đáo. Sau những khó khăn nan giải, nàng đã được khỏi bệnh.
Dr. Kelly requested the business office to pass the final bill to him for approval. He looked at it, and then wrote something on the edge and the bill was sent to her room. She feared to open it, for she was sure it would take the rest of her life to pay for it all. Finally she looked, and something caught her attention on the side of the bill. She read these words…..
Bác sỹ Kelly yêu cầu bên kế toán đưa hóa đơn viện phí cho ông xem và duyệt. Ông nhìn và viết gì trên đó. Hóa đơn được mang xuống cho bệnh nhân. Thiếu phụ sợ mở cái hóa đơn đó vì nàng nghĩ cả đời sẽ chỉ đi làm và trả nợ mà thôi. Nhưng cuối cùng, nàng nhìn vào hóa đơn, bỗng thấy bên lề ghi gì đó. Nàng đọc được những từ sau.
“Paid in full with one glass of milk”
(Signed) Dr. Howard Kelly.
(Signed) Dr. Howard Kelly.
Viện phí đã được trả hết bằng một cốc sữa. Bác sỹ Howard Kelly đã ký.
Tears of joy flooded her eyes as her happy heart prayed: “Thank You, God, that Your love has spread broad through human hearts and hands.”
Mắt nàng nhòa lệ vì sung sướng. Trái tim nàng tràn ắp yêu thương như đang cầu nguyện “Cảm ơn Chúa, tình yêu của Người đã đến từng trái tim và bàn tay của cả nhân gian”.
There’s a saying which goes something like this: Bread cast on the waters comes back to you. The good deed you do today may benefit you or someone you love at the least expected time. If you never see the deed again at least you will have made the world a better place. – And, after all, isn’t that what life is all about?
Người ta bảo, miếng bánh có rơi trong cốc nước thì cuối cùng sẽ về với bạn. Hành vi tốt đẹp làm hôm nay sẽ giúp bạn ngày mai hoặc giúp một người mà bạn yêu quí trong lúc ít ngờ tới nhất. Nếu không thấy ai trả ơn thì ít nhất bạn cũng làm cho thế giới này tốt đẹp hơn.
Và sau tất cả những điều này, đó chính là cuộc sống.
Tác giả vô danh.