Năm 2006, John Robert Powers xuất hiện tại Việt Nam. Duyên cớ nào đưa chị đến với việc mua nhượng quyền ngôi trường và phát triển tại Việt Nam?
Tôi tốt nghiệp đại học sư phạm ngành Anh văn, đi làm ngân hàng, rồi sau đó đi làm công ty nước ngoài được 9 năm. Trong 9 năm đó, tôi đi khắp nơi trong nước, ngoài nước. Nhờ những chuyến đi đó, tôi mới nhận ra sự khác biệt của người Việt Nam. Mình nhận ra người Việt có điểm yếu là chưa mấy thanh lịch, nhiều lúc tự nhiên quá mức, muốn cười thì cười, muốn nói thì nói, đi đâu cũng nói lớn tiếng, thiếu sự chuyên nghiệp. Tôi thấy người mình cần phải khéo léo, tinh tế hơn trong môi trường kinh doanh quốc tế...
Người Việt nhiều người trong nhà thì tự tin, ra ngoài thì tự ti. Nhiều người đi chơi thì nói to lắm, đi hội họp, hội thảo thì... không dám phát biểu. Thiếu tự tin làm bản thân yếu đi. Chúng ta ai cũng có sức mạnh nhưng chỉ vài người có sự tự tin, mà niềm tin của mỗi người vào bản thân mới là yếu tố then chốt tạo nên nội lực cho bản thân. Mình có thể mua một sản phẩm công nghệ hiện đại như ở bất cứ đất nước nào trên thế giới nhưng ở những góc độ khác về con người, mình còn kém xa về văn hóa ứng xử nhân văn.
Riêng câu chuyện của cá nhân tôi, tôi là một nhân viên giỏi trong công ty, được qua Đại học Quốc gia Singapore học một lớp về quản trị doanh nghiệp. Đi ra mới thấy mình không giống mọi người, mình vừa xấu vừa quê, vừa không biết cách cư xử. Người ta sao mà chuyên nghiệp, tinh tế, còn mình thì lúng túng trong giao tiếp, ngập ngừng trong phát biểu. Bạn thấy không, tại các tiệc tùng, các buổi gặp gỡ người phương Tây, gặp nhau sao chuyện ở đâu mà họ nói hoài không hết, còn mình gặp nhau không biết nói gì...
Sau 9 năm đi công tác thường xuyên đó, sau nhiều trăn trở, tôi nghĩ đến việc mở một ngôi trường để góp phần làm cho người Việt Nam tự tin, xinh đẹp, đi ra ngoài nói chuyện không ngại ngùng. Cũng đến lúc, tôi nhận ra hồi nào giờ mình chỉ chăm chăm cho gia đình mình, chẳng làm gì đáng kể cho người khác, cho xã hội, cho đất nước. Tôi lớn lên trong gia đình ba theo cách mạng, thời trước rất khó khăn nên ban đầu tôi chỉ lo kinh tế, mà không nghĩ nhiều cho quê hương, đất nước, xã hội, cộng đồng. Đến lúc, mình chợt dừng lại và suy nghĩ về những giá trị khác trong cuộc sống.
Hiệu trưởng Võ Thị Xuân Trang trong buổi huấn luyện cho hoa hậu hoàn vũ Việt Nam H’hen Nie - học viên của trường John Robert Powers Việt Nam, trước ngày cô đi thi hoa hậu hoàn vũ thế giới 2018 và đạt thành tích ấn tượng trong Top 5.
Từ đó đến nay, 13 năm, trường đã góp phần tạo dựng nên thành công và hạnh phúc cho rất nhiều người. Thành công gần đây nhất của chúng tôi là học viên H’Hen Nie, trường đã góp phần xây dựng cho bạn sự tự tin và phong cách nói chuyện thu hút, tự nhiên thể hiện sức mạnh của vẻ đẹp nội tâm để đạt được thành tích cao tại cuộc thi Hoa hậu Hoàn vũ 2018.
Vậy có thể hình dung trường của chị xây dựng cho người ta một vẻ ngoài sang trọng, lịch lãm?
Đúng, nhưng không đủ. Bạn không thể nào tự tin nếu chỉ có vẻ bề ngoài. Nếu bạn có hình ảnh đẹp bên ngoài nhưng bên trong trống rỗng thì bạn có tự tin không, có mạnh mẽ không? Chúng tôi hướng đến việc xây dựng vẻ đẹp bên trong, từ đó vẻ đẹp bên ngoài mới tỏa sáng. Nếu bạn đẹp bên ngoài mà nội tâm không sâu sắc thì sẽ kém duyên và kém thu hút.
Ở một thị trường như Việt Nam, hẳn là không dễ dàng cho sự phát triển của trường?
Rất nhiều khó khăn và định kiến ban đầu, nhưng những năm gần đây mọi người ngày càng nhận ra giá trị chương trình của trường.
Trước đây, nhiều học viên đến học đứng, ngồi sai tư thế, và mình dạy về dáng ngồi, họ đã lùng bùng lỗ tai, không muốn nghe. Tôi vẫn mời họ đứng lên và sửa dáng cho họ. Chỉ cần hai tiếng thôi, tôi có thể sửa dáng cho một người. Nhiều người nghi ngờ hai tiếng học được điều gì. Không, học được rất nhiều. Chương trình của John Robert Powers chú trọng về thực hành, ứng dụng, không lý thuyết sáo rỗng.
Lúc đầu, do nhiều người được công ty trả tiền đi học, nên đến thì không chuyên tâm, nói học đi làm gì, học cách ăn làm gì. Vào lớp là ngồi một cách hời hợt. Có người còn nói thẳng với giáo viên: “Chỉ cần đọc cuốn sách đó trong vòng 15 phút, tôi có thể biết những gì anh/chị nói”. Tôi cũng nhẹ nhàng: “Những gì chúng ta biết trong bộ não đến thực hành ra ngoài còn xa lắm”. Có giai đoạn, có báo viết trường này mở ra giúp người giàu quăng tiền qua cửa sổ, ba tháng trời không có học viên mới đến đăng ký, làm trường rơi vào giai đoạn khó khăn. Tôi từng nghĩ sao mà lạ quá, trường học dạy người ta làm cái tốt, cái đẹp, hành xử lịch sự, sao báo đó lại lên án như vậy. Lúc đó, khi có những tin đồn thất thiệt, tim mình cũng len lỏi một chút buồn nhưng rồi tôi cũng bỏ qua, phần mình mình cứ cố gắng thôi, chừng nào người ta hiểu người ta sẽ cảm nhận được.
Có vẻ như John Robert Powers là trường của người nổi tiếng và giàu có?
Không hẳn. Là bởi nhiều người theo học ở đây, khi học xong họ mới thành công và nổi tiếng. Vì họ đã hiểu mình là ai, mình muốn gì, mình cần thay đổi ra sao. Nhiều gia đình không phải là người nổi tiếng, chỉ thiếu thời gian quan tâm đến con, họ gửi qua cho trường để trường chăm sóc, chia sẻ phần tinh thần cho các em. Nhiều em rất bướng, không nghe lời người lớn trong gia đình... cũng được cha mẹ cho đến trường. Tại đây, các em nhận ra các điều đơn giản như: muốn thành đạt sao đi học lại để cô giáo đợi, thức dậy sớm còn thức không nổi, sao mong thành công?
Gặp tôi, tôi vừa thương vừa la, ban đầu khóc lóc, nhưng sau bạn tiến bộ dần. Có nhiều câu chuyện tốt lên rất đơn giản như, có bạn học xong về trở nên có trách nhiệm hơn, xưa thấy ba má tranh cãi thì không quan tâm, giờ bạn biết hòa giải, giúp gia đình đầm ấm; có bạn có trách nhiệm với em, trở thành người bạn tâm lý hơn, tự nhiên tình cảm tốt đẹp hơn. Hay như một bạn học viên, xa Việt Nam từ hồi sáu tuổi, về nước vẫn giữ phong cách sống theo kiểu Tây, cha mẹ muốn gặp phải... đăng ký lịch. Rồi tôi gần gũi, tâm sự cho em nghe, người Việt Nam thì không như vậy, dần dần mối quan hệ trở nên tốt đẹp hơn. Ở nước ngoài, chuyện có một người dẫn dắt, chia sẻ, khơi mở là bình thường, ở Việt Nam thì điều này còn mới mẻ. Ngoài ra, có một thành công mà ít người biết là trường của tôi đã giúp nhiều em hết tự kỷ, xa rời cơn nghiện cần sa, trầm cảm... Có em đòi nhảy lầu tự vận, khi chịu tâm sự cùng tôi đã vui vẻ sống trở lại…
Những học trò nào của trường đến nay chị tự hào nhất?
Dương Trương Thiên Lý, Isaac. Và có rất nhiều học trò nữa khiến tôi tự hào. Họ đều làm cho lòng mình vui vẻ, hạnh phúc khi nhớ tới.
Chị có bao giờ nghĩ đến việc đổi tên, lấy một cái tên Việt Nam thay vì nhượng quyền thương hiệu?
Tôi có nghĩ đến vài lần. Như bạn biết, trường nhượng quyền chi phí hằng tháng rất cao. Nếu không lấy thương hiệu này nữa, học phí rẻ hơn, dạy được nhiều người hơn, mình đỡ vất vả hơn. Nhưng suy nghĩ lại, mình là trường dạy nhân cách, mình phải trước sau như một, chứ lấy chương trình của người ta dạy, khi rành rẽ rồi lấy tên mình, làm vậy không đúng, lương tâm mình khó chịu. Làm điều sai sẽ thui chột, làm mất đi tài năng. Tôi được như hôm nay là nhờ chăm chỉ, siêng năng, nghiên cứu, học hành, trải nghiệm, dạy dỗ hết mình. Nhưng nếu tôi không sống tốt thì tài năng sẽ giảm đi. Cái xấu, tư tưởng tiêu cực sẽ ảnh hưởng đến tài năng của bạn.
Hiệu trưởng Võ Thị Xuân Trang tại Liên hoan ẩm thực quốc tế thường niên do Bộ ngoại giao tổ chức tại Hà Nội, tháng 12.2018.
Một cuốn sách viết về trí óc con người có nói, trong tư tưởng của con người có 10 phần, nếu nghĩ đến điều tốt 5 phần thì còn 5 phần xấu, nếu nghĩ điều tốt 7 phần thì điều xấu chỉ còn 3. Để cái xấu lấn chiếm thì cái tốt cũng dần mất chỗ. Cho nên tài năng chỉ tỏa sáng, mở ra nếu người ta thiện lương, suy nghĩ tích cực. Do đó, tôi nghĩ mình không nên làm điều gì khiến mình không thoải mái, áy náy.
Tại sao John Robert Powers ghi được dấu ấn trên thị trường?
Là tôi, tôi tự hào mình chính là người kết nối. Tôi kết nối tất cả các thầy cô của các môn học, làm việc trực tiếp với tất cả giáo viên và học sinh. Tôi mạnh về não phải, tôi có thể nhìn ra những viên ngọc trong mỗi con người. Tôi giúp các bạn thay đổi con người mình, trở thành người mà bạn muốn, tự tin định đoạt số phận của mình.
Chị có một cô con gái xinh đẹp là Trương Minh Xuân Thảo. Sao chị không đào tạo con gái trở thành người nổi tiếng trong showbiz mà lại tiếp tục con đường gắn bó với trường?
Thảo sinh năm 1992, Thảo xinh đẹp, tự tin, là kết quả của John Robert Powers. Nếu không có trường thì Thảo không được như hôm nay bởi bản chất Thảo khá nhút nhát, từ nhỏ toàn núp sau lưng mẹ. Hiện tại, Thảo lo quản lý, tài chính của trường. Thảo không tham gia showbiz là bởi Thảo không có tài năng về nghệ thuật một cách nổi trội. Con gái tôi giờ là người mạnh mẽ thiên về não trái, rất logic, rất lý tính…, không hay xúc động nhiều như mẹ. Tôi thì không thể theo đuổi trường mãi, Thảo phải ở trường này để đảm đương thay mẹ chứ!
Trâm Anh thực hiện - Ảnh: NVCC