Thứ Sáu, 29 tháng 10, 2010

La cà trên đất Mỹ - kỳ cuối

 (ANTĐ) - Las Vegas, thuộc miền Nam tiểu bang Nevada, giáp với tiểu bang California, là thành phố ăn chơi nổi tiếng, trung tâm cờ bạc lớn nhất thế giới. Nhưng Las Vegas cũng nổi tiếng về sự lao động sáng tạo của con người làm nên những kỳ tích khi xây dựng nên thành phố này.

>>> La cà trên đất Mỹ - kỳ 1
>>> La cà trên đất Mỹ - kỳ 2
>>> La cà trên đất Mỹ - kỳ 3
>>> La cà trên đất Mỹ - kỳ 4
>>> La cà trên đất Mỹ - kỳ 5


Kim Tự Tháp Ai Cập xây dựng tại thành phố Las Vegas

Xung quanh Las Vegas với bán kính hàng trăm cây số chỉ có sa mạc và sa mạc, con đường từ Los Angeles đến Las Vegas dài 500km toàn đất cát khô cằn và đồi núi trọc, khí hậu rất khắc nghiệt, ban ngày nắng nóng, nhưng ban đêm lại lạnh dưới không độ, mỗi năm chỉ có mấy ngày mưa, nước dùng trong thành phố phải lấy từ một nhà máy thủy điện cách đó 300km. Vậy mà con người đã biến một vùng hoang mạc này thành một thành phố lộng lẫy, thơ mộng, đầy cây xanh, hồ nước với những kiểu dáng kiến trúc vô cùng phong phú, đa dạng và hiện đại.
Tầng một của khách sạn Palazo (50 tầng), nơi tôi ở là một sòng bạc lớn rộng khoảng hơn một hécta, có thể vài ngàn người cùng chơi một lúc với đủ các loại bài Tây, bài Tàu, bài quân, bài lá và đánh bài bằng nhiều loại máy. Có loại chơi vài đồng, vài chục, đến vài trăm USD, nhưng cũng có loại một xu chơi cũng được, để thu hút mọi đối tượng bất kể người ít tiền hay nhiều tiền đều có thể vào sòng bạc và chơi đến đồng xu cuối cùng.
Tôi thử chơi hai lần, một lần được 29 USD và một lần được 5 USD, nếu đánh tiếp chắc chắn sẽ nhẵn túi, nên tôi ăn non không đánh nữa và qua hai lần chơi tôi đều thấy có hiện tượng lạ là khi chiếc kim quay đến sát con số 1.000 thì nó đều dừng lại, khiến tôi nghi ngờ có bàn tay can thiệp của chủ sòng bạc. Chúng tôi cũng chứng kiến một trường hợp có hai khách vào chơi, không hiểu bằng cách nào mà toàn thắng không bị thua ván nào, khiến chủ sòng bạc phải cho người mời họ thôi không chơi nữa. Các cụ nhà ta bảo: “Cờ gian, bạc lận” cấm có sai.
Để thu hút khách vào sòng bạc, họ đã sáng tạo ra những hình thức quảng cáo vô cùng hấp dẫn. Họ xây dựng những khu khách sạn mang đặc trưng những quốc gia có nền văn hóa, văn minh nổi tiếng như khu khách sạn Ai Cập thì họ xây hẳn một kim tự tháp đồ sộ và tượng sư tử mặt người rất lớn ở cổng. Khu khách sạn mang đặc trưng Pháp thì họ xây một tháp Eiffel thật cao và một Khải Hoàn Môn thật đẹp. Khu khách sạn mang đặc trưng Thụy Sỹ thì họ đào hẳn một dòng sông trong khách sạn với những cầu bắc qua và những con thuyền chở du khách đi tham quan y như ở thành phố Venice thu nhỏ.
Buổi tối, đứng ở tầng hai nhìn lên thấy cả một bầu trời trong xanh, cao lồng lộng, với những đám mây trắng lững thững bay, như đứng ngoài khoảng trống nhìn lên bầu trời chứ không phải đứng trong nhà. Anh Thu nói với tôi: Họ làm như vậy để khách vào sòng bạc không nhận biết được thời gian ngày hay đêm nữa, cứ việc chơi, rồi ăn, rồi lại chơi đến khi nào không còn một đồng xu dính túi thì thôi.
Rời Las Vegas, từ trên máy bay nhìn xuống, tôi thấy xung quanh toàn sa mạc, băng tuyết phủ trắng xóa, nhưng trong thành phố lại là một rừng cây xanh tươi đầy sức sống do bàn tay con người tạo nên. Người ta nói: Nếu đến Hoa Kỳ mà không đến Las Vegas thì coi như chưa đến nước Mỹ.

Tự do và tất yếu

Thiên hạ nói nước Mỹ là “Thế giới tự do”, điều đó đúng một phần, nhưng phải nói thêm một vế nữa, đó là nước Mỹ “sống trong pháp luật”. Mọi người dân Mỹ đều sống và làm việc theo pháp luật, mọi hành vi của con người đều được pháp luật điều chỉnh, không phải muốn làm gì thì làm. Chẳng hạn: Người Mỹ được tự do nuôi gà, nuôi chó nhưng nếu ban đêm để cho gà gáy, chó sủa làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của người khác thì bị phạt. Trong nhà có người gây gổ, đánh chửi nhau làm mất trật tự xã hội là cảnh sát đến phạt ngay. Đi ăn nhậu ở nhà hàng không được nói to, hò hét làm ảnh hưởng đến người khác, không có chuyện nốc bia rồi “hai, ba, dô...” như VN.
Các phóng viên báo chí được tự do đưa tin, viết bài, từ Tổng thống đến các quan chức Nhà nước nếu vi phạm pháp luật, sa đọa về đạo đức là phóng viên có thể đưa lên mặt báo, không ai được phép can thiệp. Tháng 12-2008 Thống đốc bang Illinois, Blagojevich có ý định bán chiếc ghế Thượng nghị sỹ bị bỏ trống khi ông B. Obama - Thượng nghị sỹ bang này trúng cử Tổng thống, bị báo chí phát hiện, tố giác, cộng thêm một số bê bối khác thế là ông này bị bắt ngay sau đó đã bị bãi nhiệm. Thị trưởng thành phố New York bị báo chí tố cáo có quan hệ bất chính với một phụ nữ, vi phạm đạo đức, phải xin từ chức.
Cựu Tổng thống Mỹ Nixon phải mất chức vì nghe trộm điện thoại trong vụ Watergate, Tổng thống Bill Clinton phải ra điều trần trước Tối cao Pháp viện trong vụ tình ái với một phụ nữ thực tập trong Nhà Trắng, may mà thoát nạn. Tuy nhiên nếu phóng viên viết bài, đưa tin sai sự thật, vu cáo hoặc xúc phạm đến danh dự, nhân phẩm của người khác, làm lộ bí mật quân sự, bí mật quốc gia là sẽ bị ra tòa và ngồi tù ngay tức khắc. Nghĩa là anh có quyền tự do của anh nhưng phải tôn trọng quyền tự do của người khác, tôn trọng sự thật, tôn trọng pháp luật. Đúng như Engels nói: “Tự do là tuân theo quy luật của tất yếu”. Không có thứ tự do tuyệt đối.
Nước Mỹ đang phải trả giá cho sự “tự do tuyệt đối” của mình. Theo Bộ Tư pháp Mỹ ngày 25-9-2005 cho biết đã xảy ra 5.182.670 vụ bạo lực, tính ra cứ 47 công dân Mỹ thì có một người là nạn nhân. Theo số liệu của “Tổ chức ngăn chặn bạo lực” Mỹ, dân số nước Mỹ hiện nay là 300 triệu người mà có tới 192 triệu vũ khí cá nhân, do đó mỗi năm có gần 12.000 người Mỹ dùng súng giết người, 6 tháng đầu năm Thủ đô Washington có 194 vụ giết người, thành phố
Chicago, bang Illinois có 354 vụ, ngày 25-4-2005 một bé gái 14 tuổi đã bắn chết bố mình, ngày 25-12-2005 một người đàn ông sau khi bắn chết mẹ mình đã lái xe ôtô tới nhà một người khác bắn chết 3 người nữa rồi tự sát. Nhiều vụ dùng súng bắn bừa bãi vào học sinh, giết chết hàng chục em gây nỗi kinh hoàng trong các nhà trường ở Mỹ.
Viện Nghiên cứu bạo lực gia đình Mỹ cho biết mỗi năm có 1.232 phụ nữ bị bạn tình giết. Năm 2005 có 94.635 phụ nữ bị hãm hiếp. Bộ Tư pháp Mỹ cho biết tính đến cuối năm 2005 số trẻ em vị thành niên bị tù đã lên tới hơn 100.000, trong đó có 93% trẻ em phạm tội phải lĩnh án tù chung thân, một điều rất ít thấy ở các nước khác.
Hiện nay nước Mỹ đang lâm vào một cuộc khủng hoảng kinh tế tài chính trầm trọng nhất trong 80 năm qua, khiến cho hơn 10 triệu người thất nghiệp, số người nghèo ở Mỹ tăng lên tới gần 40 triệu người, tỷ lệ người nghèo ở Mỹ cao nhất trong các nước phát triển đến nỗi trong diễn văn nhậm chức ngày 20-1-2009 Tổng thống B. Obama đã nhận xét: “Chúng ta đang lâm vào một cuộc khủng hoảng trầm trọng, chúng ta đang có một cuộc chiến tranh để chống lại một mạng lưới rộng lớn về thù hận và bạo lực.
Nền kinh tế Mỹ đang bị suy yếu vì sự tham lam của một số người, nhà cửa bị mất, việc làm bị giảm, cơ sở dịch vụ chăm sóc y tế quá đắt đỏ, sự băng hoại về đạo đức và lòng tin trong dân chúng... Sự thể canh cánh bên lòng rằng sự suy thoái của nước Mỹ là không thể nào tránh khỏi, đưa đến sự việc là thế hệ kế tiếp phải cam chịu hạ thấp những kỳ vọng của mình...” và ông Obama kêu gọi: “Bắt đầu từ hôm nay chúng ta phải tự mình đứng lên, phủi bụi trên người và bắt đầu làm việc lại, để xây dựng lại nước Mỹ - nước Mỹ sẽ bước vào một giai đoạn mới ...”.
Khép lại những trang ghi chép này, tôi xin chân thành cảm ơn anh chị Thu-Hòa cùng các cháu, anh Nguyễn Quốc Hân, các con Jerry Dũng và hai cháu nội, đã dành cho tôi sự chăm sóc ân cần và những tình cảm sâu nặng, trìu mến trong những ngày tôi được sống ở Hoa Kỳ. Nếu không có những người thân yêu giúp đỡ, tài trợ thì không thể có chuyến đi dài ngày “La cà trên đất Mỹ” tuyệt vời như thế.

Nguyễn Mạnh Hà