Thứ Năm, 12 tháng 6, 2014

THIS IS JAPAN

japanese-art-updating1-2-300x232
 
Tác giả: Đặng Ngữ (Theo Blog Phalanxist)

Cuối năm rồi, tôi có chuyến công tác đến Nhật. Đoàn gồm 01 “advisor” người Nhật đang làm việc tại văn phòng Việt Nam và 04 “manager” người Việt bao gồm cả tôi. Theo lịch trình, nhóm sẽ bay từ Sài Gòn đến Tokyo và sau đó di chuyển qua nhiều địa phương xuống phía Nam – những nơi mà Công ty chúng ta đặt nhà máy.

Lệ thường, theo văn hóa kinh doanh theo kiểu Nhật, khi đi thăm lẫn nhau, chúng tôi thường mang theo những món quà nhỏ đặc trưng của địa phương để tặng đồng nghiệp. Cả nhóm quyết định mang theo cà phê Trung Nguyên để tặng các đồng nghiệp Nhật Bản. Đến Tokyo, cả nhóm lên tàu điện từ sân bay Haneda để về khách sạn ở khu trung tâm Tokyo. Hệ thống tàu điện ở Nhật xứng danh là một trong những biểu tượng của đất nước Nhật Bản (chuyện này có dịp tôi sẽ kể sau).
Xuống tàu ở Tokyo Station về đến khách sạn thì cả nhóm mới sực nhớ là để quên túi quà đựng cà phê mang theo từ Sài Gòn ở trên tàu điện. Đang rầu rĩ thì anh đồng nghiệp người Nhật – Ikawa-san nói: “Do not worry! This is Japan! Everything will be back!”. Bạn có biết mỗi ngày có bao nhiêu lượt người Nhật sử dụng tàu điện không? Hàng triệu, hàng nhiều triệu người sử dụng phương tiện giao thông này mỗi ngày. Mình không tin rằng cái túi nhỏ đấy của bọn mình có cơ hội “be back” như lời Ikawa-san nói.
Nói là làm, anh Ikawa lập tức gọi điện thoại đến J.R (công ty đường sắt Nhật Bản): “Moshi!Moshi! Chúng tôi đón tàu điện từ Haneda về Tokyo, chuyến tàu số….bla…bla…bla”.
Ừ.,thì là.,nghe vậy thôi chứ chúng tôi chả hy vọng gì mấy.
Sau đó, tranh thủ thời gian rỗi ngày Chủ nhật, tôi và mấy anh trong đoàn đi thăm một số nơi. Cuối giờ chiều, chúng tôi trở về khách sạn. Tắm rửa xong chuẩn bị đi ăn tối thì có điện thoại.
Ah.,điện thoại từ JR.
Họ thông báo rằng: “Chúng tôi đã tìm thấy túi cà phê của các bạn. Hiện chúng tôi đang giữ ở trạm Yokohama. Xin lỗi nhưng chúng tôi không có đủ người để có thể mang đến khách sạn cho các bạn. Các bạn vui lòng đến trạm Yokohama để nhận lại nhé. Thật sự làm phiền các bạn.
Sumimasen.,sumimasen.,sumimasen.,domo sumimasen…”
THIS IS JAPAN! EVERYTHING WILL BE RETURNED”.
Ikawa-san vừa cười vui vẻ vừa nhắc lại.
Và chúng tôi lặp lại lời của anh: “This is Japan! This is really Japan!”.
Hai tháng sau. Ikawa-san bị móc ví ngay tại trung tâm thành phố Sài Gòn.
Chúng tôi không thể làm gì cho anh.
Xin lỗi Ikawa-san!
Thành thật xin lỗi anh!
Và xin lỗi nước Nhật.
Chúng tôi không có gì để có thể chứng minh với các bạn.
————————————Sài Gòn, 10/06/2014
*Note:
-Nhân đọc bài viết: “Người Nhật thật sự đánh giá thế nào về người Việt Nam?”
-Người Nhật chẳng đánh giá, chẳng nhận xét, chẳng quan tâm gì đến người Việt Nam đâu. Người Nhật có nhiều mối bận tâm của người Nhật và trong các mối bận tâm đó không có khoảng trống nào dành cho Việt Nam ngoại trừ ngài Thủ tướng Abe-san và một vài doanh nghiệp đang có quan hệ làm ăn với Việt Nam. Nhưng ngài Thủ tướng Abe-san và một vài doanh nghiệp không phải là nước Nhật. Mà nếu có quan tâm thì họ sẽ đặt lên bàn cân: được gì, mất gì. Không có bữa ăn trưa nào miễn phí. Người Nhật rất kiệm lời và không có thói quen nhận xét về người khác. Họ thuộc về một “level” cao hơn và khác hẳn với người Việt. Đừng tưởng tượng ra việc mình quan trọng và người khác thật sự đang nghĩ gì về mình. Chúng ta không xứng đáng để được thế giới quan tâm đến như vậy đâu. Và thế giới có nhiều chuyện để làm hơn là việc “đánh giá thế nào về người Việt Nam”.