Sống ở đời, có thể nhìn thấu đợi hỉ nộ ái ố, cũng là một loại trí tuệ...
Murakami Haruki, một trong những tiểu thuyết gia, dịch giả văn học người Nhật Bản được biết đến nhiều nhất hiện nay cả trong lẫn ngoài nước Nhật, từng nói: Không có hai con cá có thể bơi vào cùng một dòng sông. Con người với con người nảy sinh quan hệ, nó mang tính ngẫu nhiên rất lớn. Vậy mới nói, con người đến với thế giới này, vốn dĩ đều là tự thân, không có ai để dựa vào, sau cùng, cũng một mình ra đi, không đem theo bất cứ sự ràng buộc nào.
Vận mệnh con người, không thể nào nói trước, chẳng ai biết khi nào nó sẽ hóa hư vô. Vì vậy, làm người, nên nhanh chóng hiểu ra, cảnh giới cao nhất trong đối nhân xử thế đó là coi nhẹ "người đi trà nguội", nhìn thấu "thói đời nóng lạnh".
Thói đời nóng lạnh vô thường, lòng người bạc bẽo tự cổ chí kim không thay đổi, những thứ mọi người nên làm thực sự chỉ nên là cưỡi ngựa xem hoa, đừng nhập tâm vào quá sâu.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, yêu hận tình thù dường như không đáng để nhắc đến, cũng giống như đi trên một dòng sông, mỗi một cá thể đều nhỏ bé vô cùng, ai mà thèm đi quan tâm bi hỉ ly hợp của những con người nhỏ bé ấy....
Lúc còn trẻ, còn năng động, nhiệt huyết, trong sáng, hoạt bát đơn thuần, giống như những đóa hoa hướng dương trong loạt tranh của họa sĩ nổi tiếng Vincent van Gogh, bạn tràn đầy niềm vui và hi vọng vào thế giới này.
Nhưng rất nhiều người quên rằng, Van Gogh khi còn sống chỉ từng bán được một bức tranh, không ai tán thưởng ông. Ông vẽ bức tranh hoa hướng dương này, có lẽ chỉ là một sự phản kháng trong âm thầm và lặng lẽ.
Ở cái thời đại cô đơn đó, ông làm một người cô đơn, ông không cam tâm để mọi người quên đi mình, nhưng đổi lại vẫn chỉ là sự lạnh lẽo của hiện thực xã hội, nếu ông có thể sớm nhìn thấu sự đời, có lẽ đã không khổ sở như vậy, có lẽ đã không kết liễu cuộc đời trên cánh đồng hoa hướng dương vốn dĩ rất rực rỡ kia.
Bạn ra đi là ra đi trong thầm lặng, chỉ có điều khi bạn mất đi, cả thế giới mới chạy đến để yêu bạn, trong thiên hà uốn lượn đong đưa kia, Van Gogh nằm lặng lẽ trong bức tranh sơn dầu yên bình.
Dòng đời đưa đẩy, đến một lúc nào đó, bạn mới sâu sắc ngộ ra rằng, khu rừng yên tĩnh vốn dĩ không hề lay động, còn thăng trầm trong cuộc đời bạn đều bị gió đưa đẩy, nhiều khi, bạn cô đơn và bất lực đến tột cùng.
Có lẽ bạn còn nhớ, thời đi học, khi bị thầy giáo dạy lý gọi lên bảng làm bài, nhìn những công thức trên bảng, bạn bỗng nhiên cảm thấy thế giới thật phức tạp.
Bạn cố gắng ra tín hiệu cầu cứu, nhưng chẳng có huynh đệ tốt nào nhận được, vậy là đành đứng vò đầu bứt tai, rồi bất lực nói với thầy rằng mình không biết, quay trở về chỗ ngồi với sự xấu hổ.
Lòng người cũng vậy, không có ai bắt buộc phải xuất hiện vào những lúc bạn cần để rồi đưa ra cho bạn một cánh tay để nắm lấy.
Chẳng có ai đợi bạn vô điều kiện, có những việc, bạn bắt buộc phải tự mình trải qua, có những giai đoạn, bạn chỉ có thể tự mình từ từ đi trưởng thành.
Lúc còn nhỏ, bạn thích anh trai nhà bên, anh ấy nói đợi bạn lớn sẽ cưới bạn.
Bạn không hiểu ý nghĩa của hôn nhân, chỉ cảm thấy có thể mãi mãi ở cạnh nhau, thế giới lúc bấy giờ thật sự rất tươi đẹp.
Nhưng, đến năm 16 tuổi, khi bạn bắt đầu lén lút lấy son môi của mẹ tập tành tô tô trát trát, bạn vô tình liếc nhìn về phía góc bàn, nơi có một lá thư mời lấp lánh. Sự tò mò thúc đẩy bạn mở nó ra, bạn bỗng phát hiện ra tháng sau là ngày mà anh trai nhà bên kết hôn...
Bạn không sốc, chỉ thấy nực cười, ai lại xem những lời khi còn nhỏ là thật... bạn biết rằng đó chẳng qua cũng chỉ là một bộ phim về sự bạc bẽo của cuộc đời, mỗi phút mỗi giây, sự bạc bẽo đó đều đang diễn rất tròn vai của mình, nhưng, bạn vẫn không kìm nén được mà khóc nấc lên rưng rức...
Mọi cảm giác trên đời, chỉ sau khi nếm, mới thấy được vị đắng...
"Có người, coi bạn là bạn bè một giây. Có người, coi bạn là bạn bè cả đời"
Lúc trước chén chú chén anh với nhau suốt đêm còn thấy chưa đủ, giờ đây, đến gọi điện cho nhau cũng thấy khó khăn.
Có lẽ là bởi trà sớm đã nguội rồi, nếu không thì người cũ vì sao một chút tình nghĩa cũng không giữ...
Người lạ hôm nay, đã từng là người thân thiết nhất ngày hôm qua, nói như nào? Có lẽ là bởi lòng người khó đoán, có lẽ là bởi vận mệnh thích trêu đùa con người, nó cứ thích không như ý bạn...
Người với người, một khi đã xa cách, đã lạnh nhạt thì rất khó có thể trở lại lúc ban đầu, vì vậy, chi bằng rút ra khỏi cuộc sống của đối phương, tự mình sống tốt cuộc sống của mình, tự khiến mình vui vẻ cũng là một loại bản lĩnh.
Sống trên đời, không phải người đi thì trà sẽ lạnh ư? Trà một khi đã nguội rồi có hâm nóng lại thì cũng được ích gì, người ta chẳng phải thường có xu hướng đi pha một bình trà mới ư...
Coi nhẹ "nóng lạnh" trên thế gian, tự mình đem lại cho mình chút thanh thản, bình yên, bạn đã đang sống ở tầng cảnh giới cao nhất của cuộc đời...