Thứ Sáu, 6 tháng 1, 2023

Đọc mảnh giấy ghi ước mơ của học trò nhỏ, thầy giáo trẻ bật khóc - Lớp học dạy chữ, dạy cả cách mưu sinh của thầy Khải

 Tú Linh

Nhà báo
Nhìn dòng chữ nguệch ngoạc của các em lớp học tình thương viết về điều ước ngày Tết, anh Khải không cầm được lòng.

Ước mơ Tết có quần áo mới, có thùng mì, cân gạo

Đó là ước mơ của những em nhỏ làm nghề nhặt ve chai, bán vé số ở lớp học tình thương Ngọc Việt của anh Huỳnh Quang Khải (32 tuổi, TP.HCM).

Năm 2009, anh Huỳnh Quang Khải cùng vài người bạn mở lớp dạy học miễn phí cho trẻ em nghèo quanh xóm. Sau khi các bạn rời đi vì bận công việc, anh cũng nghỉ dạy một thời gian. Nhưng đến năm 2015, anh Khải quay lại, mang lớp học về nhà vì có nhiều em mong được học tiếp.

Mỗi ngày trôi qua, anh càng thấy quyết định của mình là đúng đắn. 

Lớp học Ngọc Việt của anh Huỳnh Quang Khải. 

Các em học sinh không chỉ khó khăn về con chữ mà còn khó khăn cả trong cuộc sống mưu sinh. Giúp các em biết đọc, biết viết, rèn luyện đạo đức, nhân phẩm là điều mà người làm thầy như Huỳnh Quang Khải luôn mong muốn. 

Tết sắp đến, anh nghĩ ra một bài kiểm tra nhỏ để lắng nghe và thấu hiểu các em học sinh nhiều hơn. “Ước mơ Tết của các con là gì?”, anh Khải đưa ra câu hỏi rồi yêu cầu các em ghi vào trong giấy.

Anh cho hay, trước khi ra đề, anh quy định điều ước phải thực sự thiết thực, nằm trong khả năng của thầy với tầm giá khoảng 300-400 nghìn đồng.

Các em học sinh trong lớp lặng im nghĩ về những điều mình mong muốn khi Tết sắp đến. Rồi tất cả vội viết ra điều ước được thầy Khải trao tặng. 

Điều ước giản dị của các em nhỏ. 

Sau hơn 10 phút, anh Khải thu lại những tờ giấy của học sinh. Giờ giải lao, đọc ước mơ của các em, Quang Khải không cầm được lòng.

"Con ước có bao gạo ăn Tết. Con ước bố mẹ được ăn một bữa thật ngon vì con chưa bao giờ thấy bố mẹ ăn thoải mái đồ ăn ngon. Con ước có một thùng cháo vì con rất thích ăn cháo. Con ước được tổ chức sinh nhật một lần vì con chưa bao giờ được tổ chức sinh nhật...". Tất cả những điều ước đều được ghi lên tờ giấy trắng. 

Có em ước một đôi giày mới để diện Tết. Em thì lại ước có một chiếc xe đạp để tự đi đến nhà thầy, bố mẹ đỡ vất vả.  

Anh Khải xúc động vì điều ước của các em học sinh. 

Những điều ước nhỏ nhoi ấy khiến Khải nhớ về tuổi thơ của mình. Anh cũng từng trải qua những ngày tháng vất vả mưu sinh khi vừa lên 6 tuổi. Quang Khải hiểu hơn ai hết nếu những điều ước này thành sự thật, những đứa trẻ nghèo sẽ vui biết nhường nào.

“Nhìn các em, tôi biết phải nỗ lực hết mình”

Anh Khải cho hay, nhờ mẹ và vợ luôn ở bên hỗ trợ, anh có được động lực để cố gắng mỗi ngày. Các em nhỏ đến với lớp học tình thương hầu hết có hoàn cảnh rất khó khăn, bố mẹ không đủ khả năng trang trải cho các em đi học chính quy. 

Có em ước được làm sinh nhật vì chưa từng được tổ chức. 

“Tôi nhớ ở lớp có một em bị tật rung giật nhãn cầu, tròng đen của mắt liên tục di chuyển khiến tầm nhìn rất khó khăn. Lần đó tôi ra ngoài về, thấy em không chào thầy, tôi liền trêu và nói dỗi. Lúc vào bàn ngồi dạy học, em đến bên cạnh rót nước mời thầy và nói xin lỗi vì không chào thầy. ‘Thầy ơi, con xin lỗi vì không chào thầy nhưng lúc đó con không nhìn rõ thầy ạ’. Câu nói của em học sinh khiến tôi rất áy náy. Tôi ôm chầm lấy em rồi bật khóc. 

Trong một phút lơ đễnh, tôi đã quên mất em bị tật về mắt. Lúc đó tôi rất ân hận và cảm thấy mình thật vô tâm, khiến em bị tổn thương”, Quang Khải chia sẻ. 

Anh cho biết, các em học sinh rất thích đến nhà thầy. Những ngày được nghỉ, các em cũng đến nhà thầy chơi. Có nhiều em còn ngủ lại, ăn uống ở nhà thầy thường xuyên. Các em thực sự đã coi lớp học, coi nhà thầy là nhà của chính mình. Nhìn thấy các em học sinh quây quần, anh Khải rất hạnh phúc và tự nhủ phải nỗ lực hết mình. 

Anh Khải coi các em học sinh là gia đình. 

Ngoài giờ học trên lớp, Khải cũng tổ chức cho các em đi dã ngoại. Những chuyến đi của các em ngoài việc anh Khải lo toan còn có sự hỗ trợ của các mạnh thường quân biết đến lớp học tình thương Ngọc Việt. 

Những ngày đặc biệt, Khải thường có những suất ăn ấn tượng cho các em. Các món ăn là do mẹ của anh phụ trách. Thi thoảng cũng có những tấm lòng hảo tâm gửi đồ dùng học tập, đồ ăn, sách vở… đến ủng hộ lớp. 

“Đối với tôi các em không chỉ là học trò mà là các con, là gia đình. Tôi hi vọng sau này ra đời, mỗi em sẽ có được những kiến thức nhất định, biết chữ, biết mưu sinh bằng những phẩm chất tốt đẹp. Tôi luôn hi vọng Tết này các em sẽ được vui vẻ, ấm no, hạnh phúc đúng với tuổi thơ hồn nhiên của mình. Món quà nhỏ nhưng ý nghĩa, ấm áp. Đó là tấm lòng của tôi và những người luôn dõi theo, ủng hộ lớp học Ngọc Việt”, Huỳnh Quang Khải chia sẻ. 


Lớp học dạy chữ, dạy cả cách mưu sinh của thầy Khải

Tú LinhNhà báo

Trải qua tuổi thơ vất vả, thiếu thốn tình cảm, Huỳnh Quang Khải hiểu hơn ai hết số phận của những đứa trẻ bán vé số, ve chai không biết đến con chữ.

“Thầy ơi, thầy lại dạy bọn con đi ạ”

Huỳnh Quang Khải (32 tuổi, TP.HCM) lớn lên trong một gia đình có hoàn cảnh khó khăn. Từ nhỏ Khải chỉ sống với mẹ và từng trải qua những ngày tháng vất vả để mưu sinh. Những năm học cấp 2, nhìn thấy cảnh các phụ huynh đón con rồi cưng nựng trước cổng trường, Khải trào nước mắt. 

“Khi đó mình chỉ muốn bỏ chạy thật xa vì cảnh tượng ấy thực sự khiến mình tủi thân”, Quang Khải chia sẻ.

Huỳnh Quang Khải có hơn 10 năm làm công tác thiện nguyện cho lớp học tình thương.

Nói về hành trình mở lớp học tình thương năm 2009, Khải nhớ lại đầy xúc động: “Mình tìm thấy đâu đó tuổi thơ của mình trong dáng hình ngây thơ, vất vả của những đứa nhỏ bán vé số. Mình quyết tâm phải làm một việc gì đó giúp các em. Và rồi, lớp học xóa mù chữ của mình và một vài người bạn cho các em nhỏ đi bán vé số, ve chai ở gần nhà ra đời từ đó”.

Xóm nhỏ lên đèn, lớp học nằm trong con ngõ nhỏ ở Quận 12 của Khải cũng bắt đầu vào học.

Ban đầu, lớp chỉ có một vài em. Nhưng sau này, các em rủ thêm bạn có hoàn cảnh khó khăn đến nên lớp ngày một đông hơn. Dù không theo học ngành sư phạm nhưng Khải luôn nỗ lực, tìm cách giảng dạy dễ hiểu nhất, gần gũi nhất để các em cảm thấy hứng thú và tiếp thu thật nhanh. 

Các em học sinh đều có hoàn cảnh rất khó khăn, bố mẹ không đủ điều kiện cho đi học trường chính quy. 

Sáu năm thầy trò sát cánh bên nhau, những người bạn của Khải vì bận rộn công việc không còn tiếp tục tham gia giảng dạy. Khải là người cuối cùng rời đi vào năm 2015. Anh chọn theo ngành hướng dẫn viên du lịch. 

Tháng 9/2015, một em bán vé số nói với Khải: "Thầy ơi thầy dạy lại bọn em đi". Câu nói đã thôi thúc Khải mang lớp học tình thương về nhà mình.

Nhớ lại những ngày tháng đó, Khải trải lòng: “Các em nhỏ đến nhà mình học phải trải chiếu, sách vở kê lên đùi vì không có bàn. Chỗ ngồi bất tiện, nhiều khi còn bị dột nước mưa. Nhưng nhìn thấy các em say sưa học chữ, mình lại thấy được an ủi trong lòng”. 

Muốn dành nhiều thời gian hơn cho công việc dạy học, năm 2017 Khải quyết định chuyển sang nhận tour du lịch tự do. 

Các giờ ngoại khóa rất vui vẻ. 

Khải đặt tên cho lớp học tình thương của mình là Ngọc Việt bởi với anh, các em học sinh chính là những viên ngọc sáng. Năm 2018 Khải lập gia đình. Lớp học khi đó có khoảng 60 em nên Khải dự định xây thêm lớp để các em có chỗ học hành đàng hoàng.

Hai vợ chồng vận động được hơn 60 triệu đồng nhưng chi phí phát sinh lên hơn 100 triệu đồng. Vợ chồng Khải quyết định bán hết của hồi môn để trang trải. 

Có mẹ và vợ luôn ở bên động viên và ủng hộ, Khải có thêm động lực. Lúc Khải bận, vợ sẽ là người hỗ trợ. 

“Thường các em đi làm về sẽ chạy qua nhà thầy học bài luôn. Có nhiều em chưa được ăn gì hoặc ăn ít nên rất đói. Lúc đó các em sẽ nấu mì hoặc mẹ Khải sẽ là người nấu cơm cho các em ăn. Nhìn những đứa trẻ hồn nhiên vui vẻ ăn uống bên nhau, mình cảm thấy rất ấm lòng”, Khải chia sẻ. 

Dạy chữ… dạy cả cách mưu sinh 

Ban đầu lớp học không quá đông nên Khải chưa đưa ra tiêu chí lựa chọn học sinh vào lớp. Sau này, số lượng tăng dần, Khải phải kĩ càng hơn khi nhận các em.

Học sinh say sưa học bài là niềm vui của người làm thầy. 

“Các em học sinh được nhận vào lớp học của mình phải trên 8 tuổi, gia đình không có điều kiện cho đi học trường chính quy”, Khải chia sẻ. 

Lớp học bắt đầu từ 18h45 đến 21h các ngày từ thứ 2 đến thứ 6 hàng tuần, do vào ban ngày, các em nhỏ còn phải mưu sinh kiếm sống. Hai môn học chính là Toán và Tiếng Việt. Mục tiêu ban đầu của Khải là giúp các em biết đọc, biết viết và tính toán cơ bản để sau này ra đời giúp được mình, phục vụ sinh nhai. 

Ngoài học kiến thức trên lớp, anh thường xuyên kết hợp các hoạt động dã ngoại, vừa học vừa chơi để các em ham học hỏi tiếp thu hơn. 

Mẹ Khải là người phụ trách nấu nướng cho các cháu. 

Hơn 10 năm đứng trên bục giảng dạy con chữ cho các em nhỏ có hoàn cảnh khó khăn, Khải chưa bao giờ cảm thấy vất vả. Mỗi lần mệt mỏi, chỉ cần nhìn thấy các em học sinh của mình, Khải lại quên hết. Làm được việc ý nghĩa cho các em đối với Khải chính là niềm vui lớn nhất của cuộc đời anh. 

Trải lòng về việc nhận sự hỗ trợ của các mạnh thường quân, Khải cho biết, anh chỉ nhận sự giúp đỡ của những người quen. Đó là những người hiểu rõ con người anh, cũng là những người anh từng đi tour du lịch cùng, biết được việc anh đang làm. Theo Quang Khải, chỉ có như vậy việc anh đang làm mới không bị hiểu sai lệch. 

“Nhiều người gọi đến xin hỗ trợ tiền cho các cháu nhưng mình không nhận tiền. Thay vào đó mình gửi cho họ đường link của các địa chỉ tạp hóa, đồ dùng học tập... để họ lên đó đặt. Người ở tạp hóa sẽ chuyển đồ đến nhà cho các em nhỏ. Mình trân trọng sự giúp đỡ của mọi người nhưng rất ngại nhận tiền của người lạ”, Khải chia sẻ. 

Thầy Khải dạy các con chữ, dạy cả cách sinh nhai bằng sạp bánh mì.

Ngoài làm về du lịch, Khải mở thêm các sạp bán bánh mì. Một là để kiếm thêm thu nhập trang trải cho việc dạy học, hai là muốn truyền cho các em nhỏ chút nghề nghiệp, làm kế sinh nhai về sau. 

Thầy Khải thường dạy các em học sinh của mình: "Các con có thể mất tất cả, tiền bạc, danh vọng... Nhưng có hai thứ mà các con không được mất, đó là nhân phẩm và một trái tim nhân hậu".

Khải cho biết, nhiều em học sinh ở lớp sau này ra ngoài đã có công ăn việc làm ổn định. Có người trở thành chủ cửa hàng sửa điện thoại, người làm chủ gara sửa ôtô… Điều đó khiến người làm thầy như anh rất vui mừng.

Dù là vậy, Quang Khải chưa bao giờ hi vọng lớp mình có thêm học sinh và cũng không mong mình theo đuổi công việc này mãi. Bởi trong lòng anh luôn ấp ủ niềm tin, các em nhỏ sẽ bớt khổ, không còn những số phận cơ cực, đến con chữ đầu đời cũng chưa từng được xem qua.