Cô bé với tấm biển "Tôi là người ăn trộm" gây xôn xao dư luận
(GDVN)- Ngay sau khi xuất hiện trên mạng ngày 13/4, bức ảnh một nữ sinh bị trói trong siêu thị và đeo bảng "Tôi là người ăn trộm” khiến cộng đồng mạng phẫn nộ.
Mấy ngày nay, cộng đồng mạng vô cùng phẫn nộ trước bức ảnh một học sinh bị bắt trói và đeo tấm biển với dòng chữ “Tôi là người ăn trộm” trong một siêu thị ở Gia Lai.
"Với con trẻ cần chia sẻ, giáo dục là chính"
"Cô bé còn đeo khăn quàng đỏ khi đi học. Có thể gia đình đang khó khăn, cô bé không kiềm chế được... Đối với con trẻ cần chia sẻ, giáo dục là chính. Người lớn đối xử thể này thật bất nhân. Chứng tỏ những người lớn làm thế này là vô giáo dục, vô văn hóa", độc giả Nhu Dinh Nhím bức xúc.
Độc giả Bằng Lăng xúc động: "Tôi đã khóc, lòng đau quặn thắt và rất ân hận tại sao mình không ở cạnh cô bé vào lúc đó, dù biết rằng suy nghĩ của mình quá vô lí. Có thể cô bé không hiểu sự lấy đi một đồ vật nào đó trong siêu thịcũng bị lộ. Nỗi đau lớn nhất là tại sao bao người qua lại mà vẫn mặc nhiên đểnhư vậy?".
"Hãy cho cô bé sống"
Lên án hành động độc ác này, nhà văn Nguyễn Quang Vinh chia sẻ: "Tôi không ngủ được cả đêm vì bức ảnh này. Tôi mong các bạn hãy tìm cho ra địa chỉ siêu thịnày và hãy hỏi cho ra nhẽ, truy vấn bằng được những người chịu trách nhiệm đã có hành vi hạ nhục cô bé này - dù cô bé đã ăn cắp, dù như thế thì không ai được phép hạ nhục như vậy, trói hai tay cô bé vào lan can, và treo biển trên cổ, dọc lối đi của những khách hàng vào ra. Đây là một hành vi đốn mạt. Phải lên án. Chúng ta không cổ súy cho hành động xấu là ăn cắp và đã có luật pháp trừng trị,nhưng chúng ta phải vạch mặt những kẻ hạ nhục cô bé, hãy cho cô bé "sống", hối lỗi để "sống" chứ không phải cách như thế này. Chắc các bạn cũng như tôi khi nhìn bức ảnh này, rất đau và căm phẫn".
Sựthờ ơ, vô cảm và độc ác khiến độc giả Pham Doanh nhớ lại ở thời chiến: "Thời chiến tranh tôi đã thấy một người đàn ông bẻ gãy tay một đứa bé ăn cắp và hắn ta đã bị mọi người xúm lại sỉ vả, có người còn đòi đánh. Hắn ta co rúm lại sợ hãi. Vậy mà bây giờ con người vô cảm quá, ác độc quá !".
Bên cạnh đó cũng có những ý kiến bớt gay gắt hơn vì cho rằng hành động của nữ sinh là khó tha thứ. "Trẻ mắc lỗi không phải do bố mẹ chúng không dạy mà trẻ em bây giờ quá nhiều thói hư tật xấu. Nhiều gia đình bây giờ con chỉ học đến lớp năm là không dạy nổi", độc giả Nguyễn Lê Hằng cảnh báo.
Bạn Nguyệt Vũ bình luận: "Một xã hội ăn cắp có thể được hình thành từ những cô bé như thế này. Khi mà luật pháp không trừng trị được những kẻ ăn cắp trong mọi lĩnh vực thì phải sao đây. Ở đây chỉ là sự nhục hình nhưng những tiếp viên hàng không chuyển đồ ăn cắp ở Nhật. Cô diễn viên truyền hình ăn cắp ở siêu thị nước ngoài... là nhục quốc thể. Vẫn phải nói không với bọn trộm cắp thôi không thì xã hội loạn mất".
Trướcđó, tờ Vietnamnet đưa tin: Cô Nguyễn Công Quỳnh Trang, giáo viên một trường THCS ở huyện Chư Sê, Gia Lai xác nhận, nữ sinh trong bức ảnh là học trò lớp cô chủ nhiệm. Sự việc trên xảy ra là lúc 13h ngày 10/4. Học sinh này (tên S.) và một bạn học đi vào siêu thị V.Y ở thị trấn Chư Sê mua giấy kiểm tra. S. có vài nghìn đồng để trong cặp nhưng cặp được gửi tại quầy nhân viên. Khi S. và bạnđến khu vực mua giấy kiểm tra thì được biết giấy kiểm tra đã hết. S. thấy 2 quyển truyện mình yêu thích là “Trạng Quỳnh - Sư Bảo Mẫu” và “Trạng Quỳnh -Ngọc Người” mỗi cuốn giá 10.000 đồng nên đã cầm lên với ý định sau khi ra quầy lấy cặp sẽ trả tiền.
Khi S. chuẩn bị đi xuống phía cầu thang siêu thị thì bị bảo vệ của siêu thị chạy lại chặn và hô trộm. Tiếp đó, bảo vệ dùng băng keo trói 2 tay cô bé ở lan can cầu thang rồi đi in một tấm biển có dòng chữ như trên và liên lạc với gia đình em. Khi bác cô bé lên, siêu thị đã yêu cầu người thân nộp phạt 200.000 đồng, sau đó mới thả cho bác của S. đưa em về nhà.
Cô Trang cho biết thêm, buổi chiều cùng ngày (10/4), S. do quá sợ hãi đã không dám đến trường học tiết thể dục. Gia đình và cô Trang đi tìm cả buổi chiều cũng không thấy em đâu. "Mọi người nghe nghĩ em lên bus bỏ đi cũngđi tìm, nghĩ vào nhà bạn cũng đi tìm nhưng không thấy. May mắn là đến tối 10/4 em đã về nhà".
"Ăn cắp giờ thành bình thường ở XH ta, từ quan chức trở xuống"
(GDVN)- 'Xã hội có nhiều người ăn cắp. Từ quan chức trở xuống', GS Ngô Đức Thịnh chia sẻ nhân trường hợp em bé bị trói trong siêu thị.
-Dư luận đang xôn xao về trường hợp một học sinh lớp 7 bị nhân viên tại một siêu thị ở Gia Lai trói tay lại và đeo vào người em biển hiệu 'Tôi là người ăn trộm'. Cảm giác của ông thế nào về cách hành xửcủa nhân viên siêu thị này?
Tôi nghĩ nếu cháu nó có làm thế thật thì người lớn cũng không nên làm như vậy. Nhất là khi cô bé mới 13 tuổi. Với độ tuổi này lẽ ra chỉnên nhắc nhở cháu để có tính giáo dục thôi chứ không nên hành hạthế. Còn cái kiểu họ đã làm rất phản giáo dục và phản văn hóa. Không ai chấp nhận được điều đó!
Điều này sẽ làm tổn thương đứa trẻ trong khi sự việc không đến mức phải như thế. Tôi nghĩ truyền thông cũng nên có tiếng nói về việc này.
Giáo sư Ngô Đức Thịnh
-Nhiều người cho rằng gia đình cô bé nên khởi kiện nhân viên siêu thịvề hành động này, ông nghĩ sao?
Theo tôi thì không nên pháp luật hóa chuyện này làm gì, nếu siêu thị đãxin lỗi thì nên dừng ở đó thôi mặc dù hành động của nhân viên siêu thị trên nhiều phương diện là không phải. Nó phản giáo dục, không ai giáo dục kiểu như thế cả. Đấy là một hình thức hành xác, sỉ nhục con người, không nên làm. Mà thật ra làm to chuyện cũng chẳng được gìcả cuối cùng người thiệt thòi nhất vẫn là cháu bé.
-Thời gian gần đây người Việt Nam liên tục trở thành 'tấm gương' xấu về thói ăn cắp tại một số nước láng giềng như Nhật Bản, Trung Quốc...Giờ thêm cách hành xử phản giáo dục và mang tính chất 'vạch áo cho người xem lưng' thay cho cách 'đóng cửa bảo nhau' như trường hợp của em bé tại siêu thị ở Gia Lai, ông đánh giá thế nào về con người Việt Nam hiện nay?
Việcđạo đức xuống cấp một cách tồi tệ như hiện nay thì không ai bác bỏđược, nhưng vấn đề ở đây có nhiều căn nguyên. Tại sao con người Việt Nam lại làm như vậy mà người nước khác lại không làm như vậy?. Điều này phụ thuộc vào 2 yếu tố: Bản chất con người và do giáo dục của từng con người.
Vídụ một câu chuyện về chính bản thân tôi như thế này: Có một lần tôi sang Mỹ sống tại gia đình của 2 giáo sư ở thành phố Los Angeles . Tôi chỉnghỉ 1 đêm ở đấy thôi và sáng hôm sau sẽ cùng họ vào thành phốkhác. Buổi tối, tôi ngủ ở gần thư viện của họ, tôi thấy trong thưviện có 1 cuốn sách rất hay mà tôi rất cần. Nói thật là đã có lúc trong đầu tôi có nảy ra ý định, hay cứ lấy đi. Và cả đêm hôm đó tôiđã phải đấu tranh với chính bản thân mình.
Nữ sinh bị trói và đeo biển "Tôi là người ăn trộm" vì ăn cắp 2 cuốn truyện khiến dư luận đặt vấnđề về đạo đức XH, hành xử giữa con người trong XH hiện nay.
Tôiđã nghĩ đến trường hợp nhỡ họ phát hiện ra mất cuốn sách đó vàtrường hợp có thể họ cũng sẽ không nhớ là có cuốn sách đó. Cuối cùng, sau cuộc đấu tranh, dằn vặt tôi đã trả lại cuốn sách vào vịtrí của nó. Hôm sau khi ra sân bay ngồi uống cafe, tôi có nói chuyện với họ rằng, hai ông bà có cuốn sách tôi rất là thích thì lúc đóbà ấy bảo tại sao anh không lấy đi và bảo tôi để lại địa chỉ rồi sẽ gửi lại sau.
Đólà trải nghiệm của tôi nên thực ra là cái xấu ở trong mỗi con người ai cũng có thôi. Bản chất con người ai cũng có cái thiện và cái không thiện, vấn đề là họ đấu tranh với bản thân mình như thế nào. Tuy nhiên ngoài 2 yếu tố trên thì có 1 vấn đề cũng rất quan trọng tác động lên bản chất con người hiện nay. Đó là xã hội. Đây mới làcái mà tôi muốn nói và đạo đức của con người hiện nay chính là một cái lỗi của xã hội.
Nếu hiểu định nghĩa trộm cắp là lấy cái không phải của mình bằng mọi cách, tôi nghĩ xã hội Việt Nam bây giờ, nếu nói tất cả mọi người thì sẽ bị cho là xúc phạm nhưng giờ xã hội có nhiều người ăn cắp. Từ quan chức trở xuống.
Tham nhũng là gì? Cũng là ăn cắp thôi, nguy hiểm nhất là nó quen với con người rồi, ăn cắp đã trở thành điều bình thường trong xã hội của chúng ta.
Đócũng là cách phân phối lại xã hội vì cùng sống với nhau mà một anh giầu sụ, một anh nhà không có gì thì bây giờ xã hội phải tự tìm cách phân phối lại bằng cách này hay cách khác thôi.
Cáiđạo đức xã hội kém tới mức mà tôi có lấy trộm, lấy cắp cũng không sao. Rõ ràng tôi có lấy thì tôi mới có cuộc sống hơn anh, đây là một vấn đề đáng nói.
Còn chuyện trong mỗi con người phải tự đấu tranh để vượt qua cái xấu nhưng nó cũng phải phụ thuộc vào xã hội. Trong một xã hội lành mạnh thì cái thiện con người thắng được nhưng mà trong một xã hội như chúng ta hiện nay thì cái thiện không thắng được. Bởi nhìn lên cũng thấy kẻ ăn cắp, nhìn xuống cũng thấy kẻ ăn cắp, nhìn sang trái, sang phải cũng toàn ăn cắp thì tại sao mình không ăn cắp?.
Tại sao xã hội xưa người ta ngủ không phải đóng cửa nhưng bây giờ, ngôi nhà của chúng ta có bao nhiêu chìa khóa mà vẫn mất cắp. Thế nên đây là vấn đề xã hội, trong Hội nghị Nghị quyết trung Ương 5 sắp tới, chúng tôi sẽ tiếp tục đưa vấn đề về đạo đức xã hội là vấn đề báođộng rất ghê gớm. Mà không chỉ có ăn cắp đâu còn việc nói dối vàsống hai mặt nữa.
-Nhưng theo ông tại sao vấn đề đạo đức thường xuyên được đưa ra bàn thảo nhưng cuối cùng vẫn chỉ là thảo luận mà chưa thể giúp con người Việt Nam sống tốt hơn?
Đạođức là văn hóa nhưng không phải văn hóa quyết định đạo đức con người mà cái xã hội này quyết định.
Vấnđề đạo đức của con người là vấn đề xã hội, chính trị, kinh tế chứkhông phải là riêng vấn đề của văn hóa. Cho nên 100 hay 1000 cuộc thảo luận của riêng văn hóa cũng thế thôi. Cho nên chuyện cháu bé bên trên chỉ là chuyện nhỏ thôi nhưng lại là vấn đề rất lớn của xã hội của chúng ta.
-Vậy nếu xã hội Việt Nam không thể thay đổi thì theo dự tính của ông con người Việt Nam sẽ như thế nào trong khoảng 10 năm nữa?
Nguy hiểm lắm, nó phải thay đổi mà muốn đạo đức con người thay đổi thìxã hội phải thay đổi. Có thể đến bây giờ tôi chưa nói dối, chưa ăn cắp lần nào nhưng biết đâu mai tôi trở thành người ăn cắp thì sao tôi không dám chắc chắn được nếu như cái xã hội này không lành mạnh hóa.
Xuất hiện một chàng trai trẻ cầm biển "Tôi từng ăn cắp sách"
TửDạ mong muốn mọi người hãy tha thứ cho lỗi lầm của trẻ nhỏ như anh đã được tha thứ
Chàng trai trẻ này đã đứng khá lâu với tấm biển "tôi đã từng ăn cắp" trên tay trước khu vực nhà sách đang xây dựng (Quận 1). Rất nhiều người đi đường tò mò dừng lại.
Bức xúc cho cô bé bị trói vào lan can và đeo bảng “Tôi là người ăn trộm”
Qua tiếp xúc, người thanh niên cho biết mình tên Tử Dạ, 26 tuổi, hiện là biên kịch phim truyền hình. Khi hỏi về mục đích của hành động này, Tử Dạ chia sẻ: “Chắc các bạn đã xem qua bài báo về bé gái bị cột chặt vào lan can, bị đeo tấm biển“tôi là ăn trộm” khi “cầm nhầm” vài quyển sách tại một siêu thị nhỏ. Việc công bố ảnh ra một cộng đồng không hề nhỏ hoàn toàn mang tính sỉ nhục chứ không phải răn đe. Tôi đọc tin thời sự hàng ngày và hình ảnh cô bé ấy gợi tôi nhớ về thời học sinh tôi cũng đã từng ăn cắp vài quyển sách, và bị bắt.”
TửDạ nhấn mạnh rằng với tấm ảnh này, anh không cố tình gây sốc hay tạo sự chú ý.“Tôi cũng không đủ vĩ đại để mong nó tác động đến cộng đồng. Tôi chỉ muốn cảmơn những người hơn 10 năm trước đây đã hành xử hết sức rộng lượng và nhân vănđối với một tên trộm.”- Anh chia sẻ
Cảmđộng “Nhật ký ăn cắp” kể về câu chuyện 10 năm trước.
Khiđược hỏi về câu chuyện ăn trộm đồ trong nhà sách ngày trước, Tử Dạ chia sẻnhững dòng nhật ký cá nhân chưa được công khai trên facebook như sau:
“Đầu những năm 2000, nhà sách Nguyễn Huệ (quận 1, TP.HCM) thời bấy giờ là thiênđường của học sinh ngoại thành chúng tôi. Chỉ cần mất 2.000 đồng xe buýt hoặc tiết kiệm hơn là đạp xe gần 10 cây số, thêm 500 đồng phí qua phà rồi đi bộ 10 phút là đến một nơi đầy ắp sách truyện cùng những dụng cụ học tập đầy màu sắc.
Lúcấy tôi 13 tuổi, học rất giỏi và được giáo dục kĩ lưỡng trong một gia đình nềnếp. Nhưng tôi nghèo, mẹ tôi vừa li hôn, một mình nuôi hai con nhỏ và phải gánh nợ sau khi thua lỗ trong việc kinh doanh tại nhà. Lúc ấy mọi thứ còn rẻ, với tôi 2.000 đồng mẹ cho để gửi xe và uống nước mỗi ngày là quá đủ, nhưng sách thì lại rất đắt.
Bạn bè tôi nhiều đứa kể rằng đã ăn cắp trót lọt ở nhà sách Nguyễn Huệ rồi khoe đầy những sách truyện và bút màu khiến tôi thích mê. Một buổi chiều nọ, với 7.000đồng cầm theo để đi lại, tôi đến đó và thó một vài thứ vào chiếc cặp học trò. Hết sức hồn nhiên, tôi đã ăn cắp hai quyển “Truyện xứ Lang Biang” của Nguyễn Nhật Ánh, nhà văn mà tôi yêu thích. Cộng với một hộp sao dạ quang, loại dán trên trần nhà để phát sáng rất đẹp mắt. Tổng giá trị của chúng đến hơn 30.000đồng, bằng một tháng tiền học thêm của tôi vào lúc ấy. Vốn là một đứa trẻ ởngoại ô nghèo, tôi không hề biết sự tồn tại của camera an ninh. Tất nhiên, tôi bị tóm cổ ngay lối ra vào.
Ngườiđi đường khá tò mò trước hành động của anh chàng thanh niên này.
Khác bé gái trong câu chuyện mới đây của chúng ta. Tôi không khăn quàng đỏ cũng chẳng đồng phục học sinh. Tôi mặc loại áo phông màu mè và quần jean rách bươm của tuổi nổi loạn. Bằng bản năng của kẻ bị bắt tội, tôi cãi chày cãi cối và khăng khăng rằng mình đi cùng người thân, đang… tìm để trả tiền. Tôi không đáng yêu như cô bé nọ và cũng không cố tỏ ra đáng yêu. Bây giờ nghĩ lại tôi rất cảmơn các chú bảo vệ tốt bụng đã không cột tôi lại và đeo lên tấm biển “tôi là người ăn cắp”. Họ chỉ dọa sẽ giao cho công an và còn cười chọc quê khi tôi khóc nấc đến mức không thở được vì sợ. Sau 30 phút khóc hết nước mắt nước mũi, tôiđược thả cùng nhiều lời răn đe và khuyên nhủ. Từ đó, không bao giờ tôi nghĩ lần nữa đến việc lấy một thứ gì đó không phải của mình.
Tôiđã lớn lên cùng sự ăn năn cùng quyết tâm chuộc lỗi. Tiếc rằng cô bé trong câu chuyện của chúng ta, có thể sẽ lớn lên với sự nhục nhã và lòng thù hận.”
Trí thức trẻ