Hai câu vọng cổ "Anh không chết đâu em" do soạn giả Viễn Châu sáng tác và thể hiện tại Quán của nghệ sĩ VĂN HƯỜNG năm ông 86 tuổi.
Lời: Các bạn ơi.. Nếu một mai tôi nhắm mắt xuôi tay trở về cát bụi, thì trong những hàng tri âm, tri kỷ, có ai sẽ tiễn đưa tôi ra nghĩa địa hoang tàn Ai sẽ rưới dùm tôi lệ thắm đôi hàng Nằm dưới mộ nghe dế giun rên rỉ, tôi nhớ hoài những tiếng nhạc lời ca, nhớ ánh đèn màu nhớ những tà áo thướt tha, nhớ những lời êm ái của những người em gái nhỏ Nếu có những lá hoa không bao giờ tàn úa, thì cũng có những trái tim trẻ mãi không già. Rồi một chiều nào khi tắt nắng hoàng hôn, có người con gái tìm đường vào nghĩa địa, Tay ôm chặt một vòng hoa trắng, tìm đến bên mồ nức nở khóc than.. Nàng ca lên những bài ca áo não thê lương của người nghệ sĩ trót mang nhiều cảm lụy Ôm ngôi mộ nàng gục đầu nức nở "Anh Bảy ơi anh chết tự bao giờ?" Nằm dưới mồ nghe những tiếng khóc than, tôi tỉnh giấc và giật mình sống lại tung mồ dậy ôm chặt người con gái và bảo nhỏ rằng anh không chết đâu em! - Soạn giả Viễn Châu.